Ôm tâm tình nặng nề, Mộ Dung Bắc Yến đi đến quân doanh.
Hắn sai Lâm Dật Chu tìm mấy vị phó tướng tới, ánh mắt âm trầm nhìn bọn họ.
Lâm Dật Chu nhìn biểu tình của Mộ Dung Bắc Yến, cũng có dự cảm xẩu.
Hắn ta dò xét hỏi: "Điện hạ đây là thế nào ạ? Không phải là sáng nay ngài đi gặp Tuần Phủ đại nhân hay sao? Chẳng lẽ nói chuyện ko thuận lợi hay sao?"
Mộ Dung Bắc Yến lắc đầu, mặt mày nghiêm trọng: "Không phải là chuyện đi bàn bạc.
Chỉ là bỗng dưng bản vương cảm thấy, loạn Tây Bắc lần này chưa dẹp yên, chúng ta tùy tiện tạo phản, sợ rằng sẽ mang lại những tổn thất không thể lường được cho Thịnh Khang.
Cho nên vì muôn dân trăm họ, bản vương thấy trước hết cứ nên trợ giúp trấn áp quân phản loạn, những chuyện khác đợi ổn định rồi tính sau”
Lâm Dật Chu giật mình, dường như ko nhịn được muốn quát to.
Được lắm, Mộ Dung Bắc Yến thế mà lại thay đổi chủ ý!
Để thuyết phục được hắn đi đến bước này hắn ta đã vất vả đến nhường nào.
Chuyện sắp thành ngay trước mắt, ngay giờ phút quan trọng này, không thể để cho hắn huỷ bỏ giữa chừng được.
“Vương gia, không thể được ạ!”
Lâm Dật Chu quỳ sụp xuống: “Càng loạn lạc, chúng ta lại càng có cơ hội.
Một khi Tây Bắc ổn định, thuỷ quân Đông Nam và quân Tây Bắc sau một trận ác chiến với nhau, binh lực sẽ giảm mạnh, thực lực không được như trước.
Đến khi đó, có lẽ triều đình sẽ sắp xếp lại biên chế quân đội, ý niệm đó của ngài, sợ rằng sẽ vô vọng!”
Mộ Dung Bắc Yến cau mày, trên mặt là chần chờ khó mà hình dung.
Đương nhiên là hắn biết ý của Lâm Dật Chu, những lời của Lệ vương phi doạ hắn hết hồn hết vía.
Thành công hay thất bại là chuyện của một người thôi, còn hắn đang đánh cuộc tiền đồ của một gia đình trong | tay mình.
Dù sao thì cũng phải lưu lại đường lui cho con cháu.
Thấy Mộ Dung Bắc Yến không nói gì, Lâm Dật Chu cắn răng: “Chẳng lẽ ngài can tâm tình nguyện nhìn Thần vương chẳng tốn chút chút sức đã leo lên được vị trí của ngài.
Đừng nói là ngài, các tướng sĩ trong quân đội chỉ cần sùng bái ngài cũng sẽ không đồng ý đâu ạ”
Mộ Dung Bắc Yến cũng biết nửa chừng đổi ý đối với các tướng sĩ mà nói không phải là hành động sáng suốt.
Hắn đành đổ lý do sang bên Li phi.
“Tiên sinh chớ quên, mẫu phi của bản vương hãy còn trong cung.
Nếu bây giờ chống đổi lại triều đình, phụ hoàng nhất định sẽ uy hiếp đến mẫu phi, há chẳng phải mẫu phi sẽ chết trong tay phụ hoàng hay sao.
Thân làm con, sao có thể phụ lòng mẹ đẻ cho được, bản vương...!quả thực là không làm được”
Lâm Dật Chu giật mình, khẽ đảo mắt.
“Vương gia không cần lo đến chuyện này.
Thật ra thì thuộc hạ đã sắp xếp giúp cho vương gia rồi” Mộ Dung Bắc Yến trợn mắt: “Cái gì? Ngươi làm cái gì?”
“Từ khi vương gia quyết định đi trên con đường này, thuộc hạ đã viết một hàm cho người quen trong kinh, nhờ bọn họ hỗ trợ bảo vệ Li phi thật tốt.
Đến khi thích hợp, thậm chí còn giúp Li phi kim tiền thoát xác.
Chắc là bây giờ, họ đã thành công đưa Li phi đến nơi an toàn.
Thuộc hạ vẫn luôn yên tâm với bản lĩnh của bọn họ.
Nghe Lâm Dật Chu nói thế, Mộ Dung Bắc Yến khiếp sợ há hốc miệng.
Mẫu phi bị người mang đi rồi sao? Nếu chuyện này là thật, nhất định trong cung sẽ phát hiện, vậy hắn phải giải thích thế nào được.
Lê vương phi nói, phụ hoàng sẽ phải người đến tra rõ, hắn còn có thể mượn cớ bị bệnh không tiếp.
Nhưng một khi Li phi không còn trong cung, chuyện hắn tạo phản coi như đã rõ ràng như ban ngày.
Không còn đường lui.
"Sao người có thể, ngươi!” Lê vương nhìn Lâm Dật Chu, trong lòng tức giận không thôi.
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không thể nào phát tiết ra ngoài.
Chuyện này cũng không thể trách Lâm Dật Chu được.
Hắn đã đồng ý sẽ đi đến cùng, lại muốn thay đổi kể | hoạch giữa chừng.
Lâm Dật Chu coi như là phụ tá của hắn, chẳng qua là cân nhắc chu toàn, cố gắng giúp hắn loại bỏ hết chướng ngại mà thôi.
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...