Triệu Khương Lan cười khổ: "Trước đây thiếp không để ý đến, suýt chút nữa đã quên, nàng ta cũng có người để uy hiếp.
Ai có thể nghĩ tới, Mộ Dung Bắc Quý chính làm điểm yếu của nàng ta."
Đều nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thẩm Hi Nguyệt đáng trách, nhưng tình cảm đối với Mộ Dung Bắc Quý đúng là chân tình.
Cẩn thận nghĩ lại, nàng ta rõ ràng yêu tha thiết Mộ Dung Bắc Quý mà lại vì hắn mà tiếp cận Mộ Dung Bắc Uyên, làm sao không đáng thương được đây.
Chờ dọn thức ăn lên, bụng Triệu Khương Lan cũng đã đói, lập tức lấy lại tinh thần rửa mặt một chút, đứng dậy ăn.
Nàng không muốn ăn cháo loãng, Sở Sở nghĩ Triệu Khương Lan cần bổ một chút, cũng bảo người ta nấu canh cá.
Khả năng là bởi vì Triệu Khương Lan quá mệt mỏi, vị giác có chút không nhạy.
Cho nên nàng nếm canh cá một chút, giống như chỉ cảm thấy vị tanh nồng, ngược lại không có mùi tươi.
Nàng vội vã để đũa xuống nắm chặt tay Mộ Dung Bắc Uyên: "Chàng đừng tức giận, thiếp không có chuyện gì.
Không phải là vấn đề của phòng bếp, là vị giác của thiếp xảy ra chút thói xấu, nghỉ ngơi hai ngày là được rồi."
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên vẫn không dễ nhìn: "Bọn họ làm sao một chút việc nhỏ cũng không làm được."
Triệu Khương Lan sờ tay hắn trấn an: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chàng đừng vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận, không đáng"
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên giống như có cây đuốc thiêu đốt, làm cho hắn khó có thể chịu đựng.
Nhìn thấy dáng vẻ Triệu Khương Lan ân cần, hắn lại cảm thấy tự trách, không hiểu tại sao mình đột nhiên tức giận.
Đám người hầu cũng sợ tới mức quỳ xuống một loạt, dù sao trước nay Mộ Dung Bắc Uyên rất ít khi sẽ tính toán chi li đồ ăn thức uống.
Bọn họ đều rất là lo lắng.
"Xin lỗi Khương Lan, ta không biết tại sao mình tức giận, ta chính là, có chút không khống chế được."
Triệu Khương Lan bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Được, không tức giận"
Triệu Khương Lan VỖ VỖ sau lưng hắn, trong lòng lại mơ hồ lo lắng.
- ---------------------------.