Lúc này nàng mới biết thế nào gọi là tự bế đá đập chân mình.
Trước kia bọn họ hại chết Tuyết Nhi là bởi vì muốn làm cho Mộ Dung Bắc Uyên sống không bằng chết, nhưng mà suýt chút nữa lại quên, Chiêu Vũ để còn chưa biết những chuyện này.
Một khi trong cung biết rồi, hành động của Mộ Dung Bắc Quý hoàng thất sao có thể chịu đựng được.
Đến lúc đó, hắn có thể bị hành hạ hay chịu khổ hay không.
Chỉ suy nghĩ một chút, Thẩm Hi Nguyệt đã có chút không chịu được.
Từ khi Mộ Dung Bắc Quý sinh ra đến bây giờ, ngày nào mà không được ăn đồ ăn ngon từ trong cung.
E là chuyện của nhà họ Liên đối với hắn, đã là tổn thất nặng nề nhất trong cuộc đời hắn.
Nếu như thật sự bị nhốt lại tra tấn ép hỏi, thậm chí là bị đầy đi ban cho cái chết...!
Thẩm Hi Nguyệt nghĩ tới đây, tâm loạn như ma.
Mộ Dung Bắc Uyên hài lòng nhìn dáng vẻ hoảng loạn của nàng ta, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng trào phúng.
Hắn rất căm ghét nữ nhân này, nhưng nàng dù sao cũng đã từng mang danh hiệu Trắc phi Thần vương phủ.
Hiện tại Thẩm Hi Nguyệt lại vì đệ đệ của hắn mà khẩn trương đến bộ dạng này, thật khiến cho người ta một lời khó nói hết.
"Nhớ kỹ hứa hẹn ngày hôm nay của ngươi, câu nói như thế này bản vương sẽ không lãng phí thời gian nhắc lại cho ngươi lần thứ hai, sau này chỉ cần người có ý định nào khác trong đầu, thì đừng trách bản vương khai đao với lão Ngũ"
Nói xong, hắn không thèm nhìn Thẩm Hi Nguyệt một chút, nhanh chân rời đi.
Ở trong phòng, Thẩm Hi Nguyệt vô lực ngồi thụp xuống đất, đau khổ che mặt, khóc mãi không thôi.
Trở lại Tịch Chiếu Các, Mộ Dung Bắc Uyên chăm chú Triệu Khương Lan vẫn còn ngủ, cúi người hôn lên trán nàng một cái.
Hắn nắm chặt tay Triệu Khương Lan, đặt lên môi mình, đau lòng đến nỗi nói không ra lời.
"Không cần phải để ý đến nàng ta."
Mộ Dung Bắc Uyên không muốn để Triệu Khương Lan vì nữ nhân đó mà hao tổn tinh thần: "Nàng yên tâm, ta đã cảnh cáo nàng ta, nếu còn dám gây chuyện sẽ khiến phụ hoàng hỏi tội lão Ngũ, nàng ta đại khái bị dọa sợ, đã đồng ý thành thật một chút."
- ---------------------------.