Đến giờ thìn một khắc ở trong cung phát hiện ra không thấy Mộ Dung Bắc Tô đâu.
Dựa theo thường lệ, hôm nay Mộ Dung Bắc Tô phải đi học ở nam thư phòng Tiểu thái giám thân cận của hắn đang chuẩn bị đi vào để gọi người, ai ngờ rắng gọi mấy tiếng rồi cũng không thấy có người đáp lại Tiểu thái giám đành phải kiên trì đi lên: “Lục điện hạ, mau dậy đi đừng ngủ nữa, không thì tiên sinh phải bẩm báo với Hoàng Thượng đấy”
Ai ngờ một lúc lâu sau không thấy có người trả lời, tiểu thái giám liền vén màn cửa ra xem xét, chân hắn đều mềm nhữn ra Trên giường lớn như vậy nhưng mà nửa bóng người cũng không thấy đâu cả, đồ vật mà mà đang cất giấu trong chăn rõ ràng là cái lớn.
In thét chói vang tai nhanh chóng đi ra ngoài: “Không tốt rồi, không tốt rồi, Lục điện hạ không thấy đâu cả!”
Cùng lúc đó, ở La Phủ.
La lão phu nhân sớm đã tỉnh dậy, sắp đến thời gian dùng bữa bà liền nhìn lên sắc trời mà hỏi: “Hôm nay Oánh nhi làm gì mà vẫn chưa có tỉnh vậy, đã không còn sớm nữa rồi, nhanh đi gọi nha đầu này lên đây dùng bữa đi”
Nha hoàn vội vàng đi gọi người, không bao lâu sau liền nhìn thấy nàng vội vàng chạy ra: “Lão phu nhân, có chuyện lớn xảy ra rồi, tiểu thư ngài ấy đi mà không từ giã, còn để lại cho ngài một phong thư”
Lão phu nhân sắc mặt biến đổi nhanh chóng: “Cái gì, mau đem tới đây để ta xeml”
Hồng Vân tranh thủ thời gian qua đó, nhanh chóng mở ra đọc từ đầu đến cuối một lầi “Nương, La Kiều Oanh đây là chuẩn bị đi tới biên cảnh tìm Phú Sơn.
Muội ấy nói rằng thật ra bản thân không cam tâm cùng hắn cứ như vậy mà từ bỏ mối quan hệ, nhất định phải ở trước mặt hỏi cho rõ ràng, còn nói muội ấy sẽ bảo vệ tốt cho bản thân, để nương không cần lo lắng.”
Lão phu nhân che ngực: ‘Không cần lo lắng ư? Ta làm sao có thể không lo lằng chứ, cái con nha đầu chết tiệt kia, sao có thể tùy hứng như: thế chứ, nó lại đi một mình nữa, nếu như trên đường xảy ra điều gì không may, bảo ta sống như thế nào đây chứ”
Hồng Vân cũng không yên lòng, càng lo lắng nhiều hơn, liền cầm lấy lá thư đi tới Thần vương phủ.
“Nương, con đi tìm Thần vương phi thương lượng một chút về biện pháp ứng phó.”
Đến Thần vương phủ, Hồng Vân gặp được người ở trong cung tại cửa chính.
Người đến cũng không phải ai khác, đó chính là Thuận Tử ở bên cạnh Sơ Phi nương nương.
Thuận Tử gấp gáp đến nỗi không ngừng lại được, không ngừng thúc giục Chu Khiết: “Chu quản gia, thỉnh cầu ngài nhanh gọi Vương phi dậy đừng có ngủ nữa, nương nương nhà ta lo lắng sắp khóc đến nơi rồi, Lục điện hạ đi đâu không có một chút manh mối nào cả.
Ngày bình thường ngài ấy cùng với Thần vương phi quan hệ luôn rất tốt, nương nương đặc biệt sai tiểu nhân đến đây hỏi một chút, Vương phi nói không chừng có thể sẽ có manh mối Hồng Vân giữ chặt hắn: “Vị công công này, ngài nói là Lục điện hạ cũng không thấy đâu cả? Từ lúc nào mà không tìm thấy ngài ấy nữa”
Thuận Tử nhìn về phía nàng, không hề quen biết, hỏi: “Vị cô nương này là?”
Hồng Vân vội vàng đem lá thư mà La Kiều Oanh viết đưa cho nàng.
Triệu Khương Lan đi tới cầm lấy, đọc được một lúc, thì thần sắc trở nên nghiêm trọng..