Ngoài bệ hạ và thái hậu đã qua đời ra, từ trước tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện với nàng ta như thế này.
Những người kia tâng bốc nàng ta, Lạc Thiên Ý lại cứ khăng khăng không thích Gặp phải một người chọc nàng ta tức giận, nàng ta trái lại nhớ mãi không quên.
“Ngươi ngủ với ta, ta không cần ngươi làm gì cả, ngươi vẫn ngủ dưới đất như trước đây không được sao.
Nói không chừng trong phòng còn có cái giường nhỏ, ngươi cùng lảm là ngủ trên cái giường nhỏ đó, tóm lại ngươi nhất định phải ngủ cùng ta, võ công ngươi cao cường như thế, ngộ nhỡ ngươi lén lút chạy đi thì phải làm sao, chắng lẽ ta phải sai người giám sát ngươi mọi lúc mọi nơi? “
Phú Sơn nghĩ trong đầu, tất nhiên là không thể sai người giám sát hắn mọi lúc mọi nơi rồi.
Hắn tối nay còn muốn do thám vương phủ, nếu như bị người ta giám sát chặt chế như vậy thì đừng nói là hắn, hai người kia cũng không thể làm gì được.
Phú Sơn cân nhắc trong lòng một phen, bất đắc dĩ nói: “Người nói lời giữ lời, đến lúc đó đừng có mà lại quấn lấy ta”
Lạc Thiên Ý lúc này mới bật cười: “Vậy ngươi đồng ý rồi? Nhanh, dìu ta trở về phòng, ta có hơi say rồi”
Đợi thu xếp xong xuôi, Lạc Thiên Ý dáng vẻ quyến rũ nãm nghiêng trên giường, đến cả tất chân cũng bị nàng ta tháo xuống Phú Sơn nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta, tự hỏi sao mà chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà nữ nhân này lại có thể thay đổi nhiều như vậy.
Lúc trước rõ ràng Lạc Thiên Ý vẫn là một người rất bình thường, hẳn đột nhiên nhớ tới lời La Tước nói lúc đó, Lạc Thiên Ý mang thai rồi, còn nói cho người khác đó là con của hẳn.
Đây tất nhiên là nói bậy bạ rồi, đứa bé đó chắc là của vị phò mã cũ của nàng ta, nam nhân vì ủng hộ vị vương gia tạo phắn nào đó mà cùng nhau bị kết tội.
Mà đứa bé… hình như là bị ép giết chết.
Bởi vì việc đó mà Lạc Thiên Ý chịu phải kích thích, tính tình nàng ta mới thay đổi lớn như vậy?
Lạc Thiên Ý thấy Phú Sơn ngẩn người, không hề để ý tới bản thân, có chút bất mãn hỏi: “Ngươi đang nghĩ cái gì?”
“Ta đang nghĩ, vì sao người lại thay đổi nhiều như vậy?”
Nàng ta hơi sững người, ngay sau đó mơ hồ nở nụ cười: “Ồ, thì ra ngươi đang nghĩ về ta à”
Phú Sơn lật người, dứt khoát phớt lờ nàng ta.
Lạc Thiên Ý chắc là do uống rượu, gối đầu lên gối rất nhanh liền ngủ mất.
Tai của Phú Sơn rất thính, có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng ta, chắc là ngủ say rồi.
Hắn lấy một ít mê hương trong tay áo, nín thở rồi nhẹ nhàng bước qua, đốt mê hương sau đó quơ quơ dưới mũi Lạc Thiên Ý.
Cái này không tốt cho sức khỏe của con người, Phú Sơn nghĩ một chút, không dùng quá nhiều, cảm thấy lượng đã đủ khiến nàng ta không thể tỉnh lại được thì lặng lẽ cất đi.
Một lúc sau, Lưu Vũ quay trở lại, hắn nhìn thấy Phú Sơn khẽ nói: “Thuộc hạ tìm thấy một cửa địa lao có người canh giữ, khả năng cao là bọn họ bị giam trong đó.”.