Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Việc này là vì hẳn mà chuẩn bị, nói rõ lên rằng người biết rõ hắn mới lập gia thất.

Hơn nữa phu nhân của hắn dung mạo vô song, quan hệ với hẳn tình cảm nồng đượm, thậm chí đến cả chi hích mặc y phục đỏ.

mà người ngoài vốn không biết mà người đó cũng có thể nắm rõ Như vậy giống như tại nơi nào đó không ai nhìn thấy, có đôi mắt nhìn thấy tất cả liên quan đến hắn, khiến người không thể ẩn nấp.

La Tước không ngừng kinh ngạc.

Trong Thiết Ngô Quân, Phú Sơn nhìn Kim Thành Vũ một mình trở về, sắc mặt trắng bệch Kim Thành Vũ trán toát mồ hôi lạnh: “Phú tướng quân, bây giờ phải làm sao, La soái liệu có bị bọn họ giết không? Nếu như để mọi người biết được La soái xảy ra chuyện, liệu có…”
“Không được, không thể để mọi người biết được.


Chuyện này ngươi phải giữ kín cho ta, không được lộ ra ngoài nửa chữ”
“Nhưng việc La soái mất tích sẽ không giữ được mấy ngày, hơn nữa cúng ta phải tìm cách cứu ngài ấy ra ngoài chứ, cho dù giết cả Chấp Vương phủ không còn một mảnh giáp, cũng không thể để chủ soái gặp chuyện”
Phú Sơn còn muốn cứu người hơn Kim Thành Vũ, nhưng La Tước không ở đây, hắn bắt buộc phải bảo toàn lí trí “Động thủ? Sau đó thì sao, chúng ta đem người đến chém giết người của Vương phủ, hoàn toàn đối đầu với Vinh Dương, đồng nghĩa với việc phá vỡ cục diện hòa bình lúc này.

Nếu chúng ta động thủ trước, chúng sẽ có lí do để quang minh chính đại làm khó chúng ta.

Chiến tranh Vinh Dương vẫn chưa kết thúc, chúng ta lại tạo ra một mâu thuẫn khác, ngươi đang chê rắc rối của triều đình chưa đủ nhiều sao?”
Kim Thành Vũ lúng túng im lặng, nhưng lại không cam tâm mà hỏi: “Vậy thì phải làm sao, lẽ nào thật sự phải nhìn chủ soái tìm đường chết sao?”
Phú Sơn ép bản thân phải bình tĩnh lại.

“Ta thấy, nếu như ta nhìn từ lập trường Vinh Dương, bọn họ chưa chắc đã trong cái thời gian quan trọng này giết La tướng quân”
Kim Thành Vũ không hiểu: “Tại sao?”
“Chúng ta không muốn đánh, Vinh Dương cũng chưa hắn muốn đánh.

Đấu với Thiết Ngô Quân, tỉ lệ thắng của bọn họ không lớn, ít nhất hiện tại, đại quan của ta một người không thiếu ở đây, đối mặt với quân địch không hề yếu thế”
“Nhưng chuyện hôm nay, rõ ràng là có người cố ý sắp đặt cái bẩy để La soái cần câu.


Bọn họ đều đang cố ý, nếu như không muốn đánh nhau thì hà cớ gì phải gây hấn ta một cách rõ ràng như thế”
Phú Sơn trầm mặc đi tới đi lui vào vòng trong phòng.

“Chắc chẳn sẽ có những cao thủ khinh công cao cường tiến vào.

quân doanh của quân †a thăm dò, tuy có vài động thái nhỏ, nhưng cũng không dám quá trắng trợn.

Cách làm này càng giống như cố tình khiến chúng ta đề cao cảnh giác, sẵn sàng phòng vệ.

Kết hợp với sự việc ngày hôm nay luôn khiến người ta cảm thấy kì lạ”
Phú Sơn nhíu mày, đột nhiên chuyên hướng nhìn Kim Thành Vũ: “Có thể có khả năng là Vinh Dương cùng với Tây Bắc kí hiệp ước nào đó.”
Kim Thành Vũ sốt sắng: “Vì sao ngài lại nói như vậy, thuộc hạ không hiểu”
“Lần này Vinh Dương rất có khả năng vì để Thiết Ngô Quân án binh bất động, nhưng điều này không phù hợp logic không phải sao? Nếu như Vinh Dương thật sự muốn xâm phạm biên giới ta, lẽ ra càng mong Thiết Ngô Quân sớm rời đi, đợi đại quân của chúng ta đi rồi, không ai phòng thủ, chúng mới có có khả năng nắm chắc phần thẳng.


Nhưng bây giờ, cách làm của bọn chúng chỉ khiến ta không dám buông lỏng, chuyện này đối với ai có lợi nhất, cũng là ai không tình nguyện đối đầu với Thiết Ngô Quân nhất”

Phú Sơn xoa nhẹ ấn đường: “Trước mắt không được hoảng loạn, hiện tại chỉ lệnh của kinh thành chưa được ban xuống, toàn quân chúng ta muốn xuất phát cũng phải nghe ý kiến của hoàng thượng,trước đây quyết định tách ra 2 vạn binh mã chỉ là chuẩn bị trước.

Nhưng bất kể thế nào, cũng không thể khiến người ngoài biết được chủ soái bị bắt, nếu không đến lúc đó không chỉ là quân ta hoảng loạn, đối với La soái cũng là mói nguy hiểm lớn.

Hiện tại ngài ấy đã chỉnh dung, đối phương chưa chắc đã nhận ra ngài, nhưng nếu chúng ta loạn rồi, bọn chúng sẽ biết chúng bắt đúng người rồi”
Kim Thành Vũ liên tiếp chấp thuận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui