Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Ai mà lường được Lạ Tước lại không đích thân đến, Chấp Vương tức khắc cảm thấy không vui.
La Tước mím mím môi, hắn không bị nhận ra, đây có lẽ là trong cái rủi có cái may đi.
Nếu hắn bị nhận ra, thân là chủ soái lại bị bắt, chỉ sợ rằng lòng quân xao động.
Mà lúc này, Phú Sơn có lẽ đã có cách ổn định tình hình.
Chấp Vương bất mãn nhìn hai người bị bắt: “Nếu đã không phía Lạ Tước, giữ lại có tác dụng gì, chi bằng giết đi”
Tim Lạ Tước trong phút chốc lại đập mạnh.
Tên thị vệ đánh đối với hắn lại nói: “Vương gia, tạm thời không thể giết được.
Bệ hạ đã bí mật đến đây, chắc là muốn nhìn mặt bọn họ.
Vẫn là nên đợi bệ hạ đến rồi xử lí” .
Chấp Vương mím môi: “Hai tên tép riu nhỏ nhoi này, không có chút uy hiếp nào, bổn vương không tin La Tước sẽ vì chúng mà nhượng bộ thỏa hiệp, bệ hạ hà cớ gì phải tốn một chuyến đi chứ?”.
Thị vệ thầm cười khẩy, tên vướng gia này quả thật không có đầu óc giống hệt như lời đồn.
Ý của bệ hạ rõ ràng là tạm thời không thể cùng Thiết Ngô Quân giao chiến, vì vậy mạng của hai người này phải giữ lại.
Chỉ là tạm thời cũng không thể thả đi, vừa hay cũng có thể nhận cơ hội này thăm dò thái độ của Thiết Ngô Quân, khiến Thiết Ngô Quân ngay lập tức phải kiêng dè.
Hơn nữa bệ hạ vốn tưởng La Tước sẽ đích thân đến.
Nếu Là Tước đã không đến, mà hắn lại rất yêu thê tử, chắc chắn sẽ phải người hắn tin cậy đến trước.
Nói không chừng ở đây là vị tướng quan trọng nào của Thiết Ngô Quân, vẫn là đáng để lãng phí thời gian.
Như vậy, La Tước và thuộc hạ bị nhốt trong địa lao của Chấp Vương phủ.
Hai người lần lượt bị đeo gông cùm bị đẩy vào bên trong.
Có lẽ là cảm thấy bọn họ chạy không thoát, cũng không tách hai người ra giam riêng.
Nhân lúc quan ngục đi xa, La Tước nhỏ giọng hỏi: “Kim Thành Vũ đâu?”
“Có lẽ là trốn thoát rồi, vừa rồi thuộc hạ muốn nhắc nhở ngài, nhưng nghe thấy tiếng đánh nhau trong phòng liền biết là không kịp rồi, lại bị bọn họ vây lấy, thật sự không có cách nào thoát thân.
Kim Thành Vũ đi về hướng ngược lại, chắc chắn đã nói lại với Phú tướng quân rồi.”
La Tước đập lên tường tự trách: Là lỗi của ta, ta không nên nghe theo lời bịa đặt sa vào bẫy của họ, thật là quá hồ đồ”.
Trước kia hắn nàng độc một mình, không có gì phải lo lắng.
Nhưng từ khi có thể thất, trong lòng khó trách lo toan.
Chỉ cần vừa nghĩ đến Hồng Vân có một tia khả năng gặp phải nguy hiểm, hắn liền không thể bình tĩnh.
Bây giờ nghĩ lại, Phú Sơn không phải chưa từng khuyên hắn, là hắn quả bảo thủ quá cố chấp.
“Không ai lường trước được, lại có người có thể nắm trúng tim ngài”
Chuyện này đúng là khiến người ta ớn lạnh, người đằng sau bố trí tất cả rốt cuộc là ai, sao lại có thể biết rõ tình hình của hắn như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...