Lời này vừa nói ra, mọi người cơ bản đều cam chịu số phận của mình.
Những lời hắn ta nói có chỗ nào sai đâu, bọn họ đang ở doanh trại địch, ngoại trừ quy thuận thì chỉ còn một con đường là chết.
Trần Thiệu Khiêm nhìn biểu cảm của các thuộc hạ thì biết bọn họ đã chấp nhận sự sắp xếp rồi, hắn ta liền đi bẩm báo cho Mộ Dung Bắc Hiền.
Tối hôm đó, một nhóm nhỏ lợi dụng thời gian nhàn rỗi trong lúc giao.
ban, cho người của doanh trại uống thuốc sổ.
Rồi sau đó nhân lúc không có người chuẩn bị chạy ra ngoài.
Chuyến đi này chỉ có bảy, tám người, tất cả đều là những người lính bất mãn với hành động của Trần Thiệu Khiêm và Vũ Vương, quyết tâm trở về kinh thần để mật báo.
Bởi vì số lượng ít, thật đúng là khiến cho bọn họ dễ dàng bỏ trốn.
Sau khi Mộ Dung Bắc Hiền biết được thì tất nhiên là tức giận đến phát hỏa, nhưng hắn ta cũng biết mọi chuyện đều đã như ván đóng thuyền, không còn đường sống để quay lại.
Chẳng bao lâu sau, những người bỏ trốn đã cấp tốc tiến về kinh thành.
Bọn họ đến thẳng hoàng cung để bẩm báo.
Sau khi nghe tin, Mộ Dung Bắc Uyên đã tiến cung ngay trong đêm, đèn đuốc ở điện Thành Hoàng sáng rực rỡ, nhìn thấy người đến vô cùng mệt mỏi và kiệt sức.
“Hoàng thượng, Vũ Vương đã hoàn toàn tạo phản.
Ngài ấy và Lạc Quận vương đã sớm thông đồng với nhau, cái gọi là ngoại tộc xâm phạm chẳng qua chỉ là một vỏ bọc.
Tình hình thực tế là ngoại tộc đã bị Lạc.
Quận vương thu phục, ngoại tộc đó có hai vạn người ngựa.
Hơn nữa, trong tay của Lạc Quận vương vốn dĩ có ba vạn người ngựa và một vạn quân và ngựa của quân tình bộ trong tay Trần Thiệu Khiêm, cộng lại khoảng chừng sáu vạn người “Vương công công đi đến để tuyên chỉ, lại bị Vũ Vương một đao chém chết, ngay cả thánh chỉ cũng đã bị thiêu cháy.
Chúng thần tuyệt đối không thể đi theo loại loạn thần tặc tử này”
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe những lời này, trái tim Chiêu Vũ đế như bị dao cứa.
Hăn nhịn đau đỡ những người này dậy: “Các khanh đã vất vả rồi, trầm đã biết lòng trung thành của các khanh, nhất định đã bị thương nặng.
Các khanh cứ về nghỉ ngơi trước, trầm đã có quyết định của mình”
Đám người kia vừa đi, Chiêu Vũ đế đã ôm lấy ngực mình.
Mộ Dung Bắc Uyên lo lảng đỡ lấy hän: “Phụ hoàng, thân thể của người sao vậy…”
“Bäc Uyên, trầm đối với nhị ca của con không tốt sao, sao nó lại đối xử với Trẫm như vậy, tại sao vậy?”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu: “Nhi thần không biết.
Chỉ có thể nói là khi một người có lòng tham và dục vọng thì sẽ bị lợi ích che mờ.
Nói chung là hản sẽ không chỉ thỏa mãn với vị trí vương gia mà còn muốn nhiều hơn nữa”
Chiêu Vũ đế chỉ vào long ỷ ở điện Thành Hoàng: “Có rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí này, nhưng đâu có ai biết rằng mỗi một ngày Trẫm ngồi trên đó đều cảm thấy lo lảng, sốt ruột, không thể nào thoải mái được.
Cái tên nghịch tử Mộ Dung Bắc Hiền kia, vì những ham muốn ích kỷ của bản thân mà khiến cho dân chúng phải chịu nhiều đau khổ.
Người như vậy thì làm sao có thể trở thành minh quân được!”
“Ngoại công của con vẫn luôn sắp xếp người ở bên cạnh mẫu phi của con, ông ấy đã từng nói nếu có việc gấp thì đều có cách để tìm được ông ấy”
Chiêu Vũ đế lại nói: “Đồng thời, trẫm cũng đã gửi một bức thư mật cho La Tước, lệnh hẳn tính toán kỹ để tiến quân đến Tây Bắc”.