Thấy lần này Mộ Dung Bắc Uyên không có lập tức từ chối, nói không chừng hắn đã có chút buông lỏng.
Chiêu Vũ để cảm thấy vui mừng một chút, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Bây giờ trẫm sẽ đi tìm Lạc quý phi để thảo luận về vấn đề này, sẽ làm theo những lời con nói”.
Khi đến cung điện của Lạc quý phi, khuôn mặt của của Chiêu Vũ đế trầm xuống, bày ra dáng vẻ có nhiều tâm sự nặng nề.
Lạc quý phi thấy thế thì lập tức nghênh đón: “Hoàng thượng làm sao vậy?”
“Vũ Vương đã lén lút đưa vương phi và nhi tử đến Tây Bắc rồi.
Hơn nữa, nó có giao tình không bình thường với Lạc Quận vương, chỉ sợ lần này nó đi Tây Bắc là đúng với ý nguyện”
Lạc quý phi kinh ngạc che kín miệng: “Ý của ngài là Vũ Vương muốn...”
Hai chữ tạo phản đã đến bên miệng nhưng Lạc quý phi lại không dám nói ra.
Chiêu Vũ đế nhìn bà ta bằng ánh mắt thâm trầm: “Trẫm có một kế có thể thử được độ thật giả của của nó.
Bây giờ điều cần thiết là phải tìm được một lý do chính đáng để buộc Vũ Vương trở về từ Tây Bắc.
Vào thời điểm quan trọng này, để kiểm tra độ thật giả của nó thì chỉ có thể truyền ra một thánh chỉ mới hợp với lẽ thường.
Vì vậy, Trẫm định để nàng giả bệnh, báo với Vũ Vương là Lạc quý phi bị bệnh nặng, lệnh cho nó phải trở lại triều đình”
Lạc quý phi sợ tới mức không nói nên lời.
Nghe Chiêu Vũ đế nói như vậy thì trong lòng Lạc quý phi đã hiểu rõ.
Hắn vỗ vỗ mu bàn tay của Lạc quý phi: “Ái phi, đây là chuyện cơ mật, không thể để cho người ngoài biết được, trong lòng nàng biết là được rồi”
“Thần thiếp đã biết”
Thực mau, Lạc quý phi đã bệnh nặng không dậy nổi, các thái y luân phiên thăm khám cũng không thấy đỡ hơn.
Thậm chí còn có lời đồn là thời gian của quý phi đã không còn nhiều, e rằng không bao lâu nữa sẽ ra đi.
Kể từ đó, hậu cung không thể nào yên bình được.
Ngay sau đó, vì quý phi bệnh nặng, muốn gặp mặt Vũ Vương và tiểu vương gia, nên Chiêu Vũ đế đã cố ý sai người cầm roi thúc ngựa đi đến Tây Bắc để truyền thánh chỉ.
Ngoài ra, một bức mật hàm đã được lén lút gửi đến biên giới, trao tận tay Lạ Tước.
La Tước nhìn thấy bức thư mật được mã hóa bằng lửa thì biết là tình huống khẩn cấp, khi mở thư ra thì liền giật mình.
Phú Sơn đang ở bên cạnh hắn ta, hai người cùng nhau xem bức thư mật khẩn cấp này, đây là một chuyện vô cùng cấp bách.
“Đi từ Đông Nam đến Tây Bắc thì người ngựa đều đã cạn kiệt sức lực, người cảm thấy sức chiến đấu còn có thể chống lại với quân bản địa Tây Bắc sao? Cho dù muốn lấy số đông để chiến thắng thì địa hình của Tây Bắc rất phức tạp, núi non hết lớp này đến lớp khác, không giống như đồng bằng và sông ngòi ở Giang Nam.
Những vấn đề này sẽ làm giảm đi rất nhiều sức lực của quân đội.”
- ---------------------------.