La Kiều Oanh quay lại, thanh nhuyễn kiếm vẽ một đường cong hoàn hảo trên không, cả hai người đều rơi xuống đất.
Nghe được bọn chúng rống to, La Kiều Oanh vỗ vỗ tay.
“Thế nào, còn dám coi thường nữ nhân sao! Còn không mau đem đồ vật giao ra đây”
Không có biện pháp nào, bản lĩnh không bãng người ta, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi lấy ngọc bội ra.
Lúc này, từ trong ngõ vọng ra tiếng một đoàn người chạy tới.
Ám vệ đứng đầu nhìn thấy Mộ Dung Bắc Tô thở phào nhẹ nhõm, liền dẫn những người khác quỳ xuống thỉnh tội.
“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin điện hạ trách phạt.”
Hai tên trộm nghe vậy run rẩy mà kêu lên: “Điện hạ? Ngươi, ngươi là ai?”
Mộ Dung Bắc Tô tiến lên đá cho bọn chúng mấy cái: ‘Cướp bóc cướp trên đầu của bổn cung, bổn cung xem các ngươi chán sống rồi.
Nếu hôm nay các ngươi làm bị thương tiểu cô nương này, bổn cung nhất định sẽ băm các ngươi thành từng mảnh! Người đâu, hai tên này ban đêm cướp bóc, còn muốn chiếm tiện nghỉ của La cô nương, thậm chí còn muốn giết người diệt khẩu, ý đồ giết hoàng tử và muội muội của La tướng quân.
Đưa chúng đến Đại Lý tự, để Nghiêm Chính trị tội chúng!”
La Kiều Oanh lấy chiếc khăn từ trong tay áo ra, cẩn thận lau sạch ngọc bội mới đưa cho Mộ Dung Bắc Tô.
“Đây, điện hạ, trả đồ lại cho huynh.
Cái này hẳn là rất quan trọng, về sau huynh ra ngoài, hãy ám vệ theo sát một chút.
Nếu không gặp phải chuyện giống như ngày hôm nay cũng không phải chuyện đùa đâu”
Mộ Dung Bắc Tô nhìn xuống bàn tay đưa ngọc bội cho mình, sững người vài giây, sau đó chậm rãi nhận lấy.
“Cảm ơn.
Hôm nay cảm ơn rất muội.
Nếu không có muội, có lẽ ngọc bội của bổn cung cũng mất r Hắn cúi đầu đeo ngọc bội lần nữa.
Nhưng không biết tại sao, Mộ Dung Bắc.
Tô luôn cảm thấy tim của mình đập có chút nhanh, rất mất tự nhiên Mộ Dung Bắc Tô nghĩ u gì đó lại dặn dò: “Nhưng sau này muội cũng không thể kích động như vậy.
Mất đồ cũng chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như muội gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ.
Đêm nay gặp phải hai tên trộm không có bản lĩnh, đánh không lại muội, nhưng nếu gặp được một cao thủ tuyệt thế, muôi không phải là bị nguy hiểm sao.
La Kiều Oanh kêu lên một tiếng, bĩu môi.
Mộ Dung Bắc Tô sợ nàng khó chịu nên vội vàng dỗ dành: “Ta không phải trách muội xen vào việc của người khác, ta là thật sự lo lắng cho muội.
Muội không biết chứ lúc muội vừa xông ra ngoài, ta bị dọa cho choáng váng, sợ muội xảy ra chuyện, cho nên mới bất chấp mà chạy theo.
ta từ nhỏ đến lớn, chưa từng chạy nhanh như vậy đâu, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài cổ họng.
“
Thấy hẳn nói khoa trương, La Kiều Oanh lại cảm thấy buồn cười, mím môi cười thầm.
Mộ Dung Bắc Tô cẩn thận nhìn nàng, dưới ánh trăng trắng tinh khiết, khuôn mặt La Kiều Oanh có chút anh khí nhưng cũng lộ ra một loại dịu dàng khác.
Ánh trăng như một tầng lụa mỏng, khiến ngũ quan của nàng lúc này trông duyên dáng và bí ẩn hơn.
Nàng thật đẹp, Mộ Dung Bắc Tô nghĩ thầm trong lòng.
Nàng chuyển động cổ tay: “Điện hạ, chúng ta lên xe ngựa đi, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn”
“Được rồi, bổn cung sẽ đưa muội về”.