Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Mộ Dung Bắc Hải đã bị loại người không biết xấu hổ này dọa sợ rồi Hắn lười ở chỗ này đôi co với Lâm Linh Nhi, nhân chứng vật chứng đều có đủ, nói thẳng ngay cả ông trời cũng không thể thay đổi được sự thật.

May là Chiêu Vũ đế cùng Viên hoàng hậu cũng không phải dễ dàng bị người ta lừa gạt, bọn họ lại cảm thấy chuyện hoang đường sợ hãi này, cũng sẽ không cho rằng là nhi tử bịa chuyện ra.

Tuy rằng trong lòng Mộ Dung Bắc Hải hướng về Triệu Khương Lan, nhưng những chuyện lớn như này sẽ không mất đi lý trí.

Chiêu Vũ đế trầm giọng răn dạy: “Vô sỉ Con dâu, cả nhà Nhà họ Lâm các người đều đã bị nhốt lại, cho dù ngươi không nhận tội, đầu của các ngươi, cũng không trốn được đâu”
Lâm Linh Nhi sợ đến run run: “Không thể, hoàng thượng ngài không thể tùy ý giết người, ta không sai, ta không làm sai chuyện gì cả! Là Mộ Dung Bắc Hải, là Mộ Dung Bắc Hải cấu kết với người của Thần vương phủ muốn đưa ta vào chỗ chết, không liên quan chuyện của nhà họ Lâm!”
“Phụ hoàng, miệng của nữ nhân này thật cứng, ngài không cần lãng phí thời gian trên người nàng ta.

Cho dù nàng ta có thể gánh tội, nhưng phụ mẫu nàng ta thì không chắc, chỉ cần bọn họ thừa nhận, tội danh của Lâm phủ ai cũng rửa không sạch”

Chiêu Vũ đế trầm trọng gật đầu: “Việc này cứ giao cho con cùng Bắc Uyên toàn quyền xử lý đi”
Mộ Dung Bắc Hải đồng ý, lại nhắc nhở: “Thần vương phi còn đang ở Đại Lý tự, có thể thả nàng ta ấy ra được rồi chứ?”
Chiêu Vũ đế nhìn hắn một cái: “Miễn đi, một đứa con hoang đã chết còn cần điều tra cái gì, thả người đi”
“Đa tạ phụ hoàng!”
Nghe thấy Mộ Dung Bắc Hải giúp Triệu Khương Lan cầu tình, Lâm Linh Nhi to giọng quát lên: “Mộ Dung Bắc Hải, chàng thừa nhận đi, chàng chính là tơ tưởng đến đệ muội.

Nếu như Triệu Khương Lan không phải là Thần vương phi, thì có lẽ chàng đã sớm cưới nàng †a ta về vương phủ làm vương phi rồi.

Mà vị Thần vương điện hạ kia còn chẳng biết chuyện gì, một lòng xem chàng là huynh trưởng tốt, mà chàng lại một lòng nhớ thương nữ nhân của hắn, buồn cười, thật sự là quá buồn cười!”
Viên hoàng hậu nghe xong gương mặt liên trắng bệch.

Bà kích động sai người tát vào miệng Lâm Linh Nhi.

Lâm Linh Nhi còn đang la to: “Mọi người sợ cái gì, có phải bị ta nói trúng rồi.

Mộ Dung Bắc Hải, chàng có tư cách gì trách tội ta, từ khi ta gả cho chàng, nhưng có ngày nào được chàng đối xử như một con người? Trong lòng chàng tất cả đều là nàng ta ấy, ngay cả nha hoàn của nàng ta ấy chàng đều tận tâm che chở, ta được coi là cái gì chứ! Cho dù ta ở bên ngoài tìm đàn ông thì như thế nào, hai chúng ta, cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi, ai cũng không cao quý hơn ai!”
Hạ nhân đâu còn dám để nàng ta nói xong, lập tức tát vào miệng cô.

Lâm Linh Nhi giãy dụa vài cái, bị vải nhét vào miệng, nên không phát ra được một chữ nào.


Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Hải hững hờ, toàn bộ không có gì thay đổi.

Viên hoàng hậu lòng vẫn còn sợ hãi trừng mắt nhìn Lâm Linh Nhi, cẩn thận nhìn sắc mặt của Chiêu Vũ đế.

Nhưng Chiêu Vũ đế thoạt nhìn cũng không có biểu tình gì, vẫn chưa phát biểu ý kiến với chuyện này.

Viên hoàng hậu mắng: “Thứ đáng chết này, chết đến nơi rồi còn muốn mưu toan tát nước bẩn lên người Sơn vương điện hạ làm xích mích quan hệ huynh đệ của bọn họ, thật là ngu xuẩn”
Mộ Dung Bắc Hải chắp tay vái: “Phụ hoàng, mẫu hậu, vậy nhi thần dẫn tội phụ này đi, tránh để nàng ta làm bẩn tai hai người”
Chiêu Vũ đế mệt mỏi khoát khoát tay, Mộ Dung Bắc Hải gọi người tới đem Lâm Linh Nhi lôi đi.

Trong Đại Lý tự, lúc Lâm thái úy nghe Lâm Linh Nhi ở trong biệt viện nhà họ Lâm nuôi một tiểu quan, sợ đến hồn vía lên mây.

“Đây không phải là thật,chuyện này nhất định không phải là thật”
Nghiêm Chính nhìn vẻ mặt của ông ta, hoàn toàn không giống giả bộ, chợt cảm thấy kỳ quái.


Thiếu khanh nhắc nhở ông ấy: “Đại nhân, chuyện riêng tư như vậy, rất có khả năng chỉ người bên phía phu nhân mới biết được, cũng có khả năng là không dám cho ông ấy biết Không bãng thẩm vấn vị Lâm phu nhân kia”
Mới vừa nấy bị người lôi đến đây Lâm phu nhân đã hôn mê, lúc này bị một chậu nước lạnh đến thấu tim dội vào.

Bà ta giật mình ngồi dậy: “Ta oan uổng quá, thả ta ra ngoài!”
“Lâm phu nhân, nếu như bà thành thật khai báo, cố gắng thành khẩn nhìn nhận tội trạng của mình, hoàng thượng còn có thể cho bà được toàn thây.

Nếu như vẫn ăn nói ngang ngược, chỉ sợ sẽ bị ngũ mã phân thây”
Lâm phu nhân sợ đến run lẩy bẩy, khóc không thành tiếng.

Lúc mang dụng cụ tra tấn lên, bà ta lại hôn mê bất tỉnh, không thể làm gì khác hơn là lại cho người dội nước vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui