Sau khi Dịch Chân núp ở phía sau tấm bình phong thì Trần công tử đã được mời vào trong.
Bộ dạng Tân công tử có vẻ rất nôn nóng, hăn ta sau khi cẩn thận đóng hết các cánh cửa lại thì nói: “Chưởng quầy à, Tố Ninh có quay về tìm ngươi không?”
“Tố Ninh?” Chưởng quầy hình như có chút ấn tượng.
Bởi vì tên Tố Ninh kia là người mới, hắn vừa mới đến chỗ ông ta không bao lâu đã bị người ta mua đi mất.
Người mua khi đó chính là vị công tử này.
“Sao thế, đột nhiên công tử lại nhắc đến hắn làm gì chứ, ngài không phải đã dùng năm trăm lượng mua đi rồi sao, tất nhiên là không thể trở về Đồng Hương Các rồi”
Cho dù người có trở về thì Đồng Hương Các là nơi làm ăn nên cũng không dám nhận lại đâu.
“Ngươi không biết đấy thôi, tên Tố Ninh kia lẽ ra được ta sắp xếp ở trong một khuôn viên nhưng không ngờ sáng sớm hôm nay đã không thấy người đâu cả, ta nghĩ hắn có khi nào quay về đây tìm người hay không”
“Chuyện này không thể nào, người đã đi ra khỏi nơi của chúng ta thì tất nhiên giấy bán thân cũng không còn năm ở Đồng Hương Các nữa, họ trốn ra ngoài sẽ được khôi phục lại sự tự do thì sao có thể quay lại tìm ta chứ, hay là công tử phái thêm người canh gác ở cổng thành, những người này đa số đều trốn ra khỏi thành”
Dịch Chân chau mày lai sau tấm bình phong.
Tố Ninh?
Sao lại trùng hợp như thế chứ, vị công tử này nói người hắn ta mua đêm qua mất tích, thời gian hoàn toàn trùng khớp với thời điểm họ mang tiểu quan kia đi.
Họ đều xuất thân từ Đồng Hương Các, trên đời này liệu có nhiều sự trùng hợp đến thế không.
Chắc chắn họ là cùng một người!
“Chưởng quây, ngươi hãy nhớ thật kỹ, bất cứ ai đến tìm ngươi hỏi về tình hình của Tố Ninh thì ngươi cũng không được phép nói ra, nếu không sẽ rước họa vào thân đấy, tới lúc đó đại nhân nhà ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Trong lòng chưởng quầy khổ sở vô cùng, ngày gì mà mới sáng sớm đã có hai người chạy đến uy hiếp ông ta thế này.
Họ đều bảo rằng người đứng phía sau có địa vị rất cao quý, một người kinh doanh nhỏ nhoi như ông ta làm sao chịu nổi sự uy hiếp này đây.
Ông ta chỉ còn cách nở nụ cười ứng phó: “Công tử hãy yên tâm, chúng ta mở cửa làm ăn rất trọng đạo nghĩa, tuyệt đối sẽ không bao giờ nói năng lung tung đâu”
Trân công tử lại đưa cho ông một thỏi bạc, sau khi căn dặn ông †a hãy kín tiếng thì vội vàng rời khỏi đi tìm người.
Dịch Chân bước ra khỏi tấm bình phong, chưởng quầy cất thỏi bạc đi và giải thích: “Ngài ấy là một vị khách trước đó từng chiếu cố tiệm của chúng tôi”
“Tố Ninh hẳn ta nói là ai thế, vị khách này có thân phận thế nào?”
“Ái chà, Tố Ninh là một tiểu quan mới được mua đi hai ba tháng trước, đó là một người mới hoàn toàn, chưa từng tiếp khách, vừa mới được đưa vào Đồng Hương Các đã bị vị Trân công tử này để mắt đến rồi Dịch Chân chau mày: “Đừng có qua loa với ta, nói tỉ mỉ một chút, vị Trần công tử này sao lại mua người nhanh chóng như thế, trước đó họ từng tiếp xúc sao?”
Chưởng quầy chỉ còn cách nói thật: “Ta nhớ ra rồi, ngài ấy hình như có đưa một bức họa cho ta bảo ta hãy tìm một người gần giống với người trong bức họa, Tố Ninh vừa hay có vài phần giống với người trong bức họa, vả lại rất phù hợp với yêu cầu thân thể sạch sẽ do đối phương đưa ra, ngài ấy vừa nhìn đã cảm thấy rất hài lòng nên nhanh chóng đưa tiền và đưa đi, từ đó thì ta cũng không còn thấy Tố Ninh nữa”
Dịch Chân chuyền cho ông ta bức họa mình vừa vẽ xong: “Ngươi xem thử người đó có giống với người trong bức họa này không”
“Đúng rồi, đúng rồi! Người ngài đang tìm không phải cũng là Tố Ninh đấy chứ, tên Tố Ninh này rốt cuộc có thân phận gì mà tại sao có nhiều người tìm hẳn thế chứ?”
Trong lòng chưởng quầy rất buồn chán, sớm biết thế thì khi đó ông ta nên ra giá cao hơn mới phải.
Dịch Chân bây giờ đã hoàn toàn khẳng định người mà họ đưa đi chính là Tố Ninh.
Và bức họa Trần công tử khi đó mang đến Đồng Hương Các tìm một người có tướng mạo gần giống chính là bức chân dung của Sơn vương điện hạ Bọn chúng thật là to gan mà!
Quả nhiên vì muốn Tố Ninh thay thế điện hạ động phòng với vị Lâm Trắc phi kia để Lâm Trắc phi sớm mang thai.
Chỉ cần người có tướng mạo gần giống thì đứa trẻ sinh ra sau này sẽ có nét giống, như thế sẽ không có ai nghỉ ngờ thân phận thật sự của thế tử.
Nhà họ Lâm thật sự là phạm phải tội không thể tha mà!
“Vị Trần công tử vừa rồi là ai thế?”
“Điều này ta cũng không biết, ngài ấy cũng không phải khách quen gì cả, chẳng qua có người đã giới thiệu ngài ấy tới, ta thấy bộ dạng rất lạ mặt”
Lời này có lẽ là sự thật, cho dù có hỏi thêm vị chưởng quầy này cũng vô ích thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...