“Đương nhiên, nhi thần biết nguyên nhân chính là do phụ hoàng quá quan tâm việc quốc gia.
Cơ thể của con người không phải sắt đá, ngài suốt ngày quan tâm chuyện này chuyện kia, luôn phân tâm và lo lắng những chuyện khác, điều này cũng có hại cho cơ thể”
Chiêu Vũ đế nhạy bén bước xuống bậc thang mà Triệu Khương Lan đã đưa ra.
Hãn liếc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên với ánh mắt tràn ngập oán hận: “Trâm tuổi đã cao mà còn phải làm lụng vất vả như vậy, là vì ai! Nếu trẫm may mắn như tiên đế, ở tuổi trung niên đã có thái tử gánh vác chuyện quốc gia đại sự, thì đâu phải vất vả đến tận bây giờ.
Tiếc rằng trầm không may mắn, không có được một người con hiếu thảo, thấy trãm tuổi cao sức yếu rồi mà vẫn không chịu tiếp quản, đúng là khiến người nghe rơi lệ và đau lòng!”
Đầu Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy đau hơn.
“Phụ hoàng, lúc nói mấy lời này, ngài có thể đừng nhìn nhi thần với ánh mắt như vậy được không”.
ngôn tình sủng
Triệu Khương Lan quay đầu lại liếc nhìn Mộ Dung Bäc Uyên, nàng hơi ngạc nhiên.
Nhìn thái độ của Chiêu Vũ đế, rõ ràng là muốn cho Mộ Dung Bắc Uyên làm thái tử.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Uyên thì có vẻ như là không muốn.
Hắn thật sự là không muốn làm thái tử mà.
Chiêu Vũ đế thấy Mộ Dung Bắc Uyên không hợp tác, hẳn chuyển hướng sang nhìn Triệu Khương Lan.
“Khương Lan, ngươi nói xem, nếu trắm cho lão tứ làm thái tử, phong ngươi làm thái tử phi, có phải nghe tất uy phong không.”
Triệu Khương Lan cười khổ, đúng là ngại quá, ngay cả hoàng hậu nàng cũng đã làm rồi Ai làm rồi mới biết, nó không hề uy phong một chút nào, ngày nào cũng cảm thấy mệt mỏi đó, biết không!
Nhưng nhìn ánh mắt trông mong của Chiêu Vũ đế, Triệu Khương Lan không đành lòng từ chối trực tiếp, đành phải nói: “Chuyện này nhỉ thần không dám quyết định ạ, nhi thần đều nghe theo vương gia’“
“Sao ngươi lại nghe lời nó! Nó không có tham vọng, không có một chút động cơ nào cả, nhắc đến là khiến người ta bực tức.
Với lại, trẫm thấy thường ngày nó rất nghe lời ngươi, ngươi cũng thuyết phục nó giúp trắm, đây là một chuyện vô cùng tốt, nếu chuyện này rơi xuống người khác thì chắc đã vui đến chết rồi, còn tên tiểu tử thối này thì lại không vui”
Triệu Khương Lan không còn cách nào khác, đành phải nói: “Vâng vâng, nhất định nhi thần sẽ thuyết phục vương gia cân nhắc ạ”
Mộ Dung Bắc Uyên liếc nhìn nàng một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mới vừa đi ra khỏi hoàng cung, Mộ Dung Bắc Uyên không nhịn được nói: “Nàng muốn ta làm thái tử sao?”
“Vốn dĩ là không muốn.
Nhưng nhìn vẻ mong đợi của phụ hoàng, ta không nỡ lòng mở miệng từ chối.
Dù sao thì phụ hoàng cũng lớn tuổi rồi, nếu không có ai tiếp quản, chắc chắn trong lòng sẽ cảm thấy bất an.
Mà trong mấy người huynh đệ của huynh, ta không biết ai có khả năng trở thành thái tử cả”
Nếu cái chết của Mộ Dung Bắc Hải có thể được giải quyết, thì tốt quá.
Triệu Khương Lan nghĩ.
“Thật ra, mấy ngày trước bản vương đã có ý định này rồi”
Mộ Dung Bắc Uyên không giấu diếm.
Triệu Khương Lan hơi ngạc nhiên, bởi vì bình thường thấy Mộ Dung Bäc Uyên không có ý nghĩ này, vậy mà hắn cũng có ý định này?
“Bởi vì ngươi”
“Ta?”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Nàng còn nhớ ngày đó ở trong cung, Thẩm Hi Nguyệt rạch mặt Ti An Linh, bị Văn Hi công chúa nắm chặt không tha, không phải là muốn trừng phạt nàng sao? Chính là lúc đó, trong lòng ta nghĩ, nếu ta trở thành thái tử, hoặc sau này làm quân vương, lúc đó nàng sẽ là nữ nhân cao quý nhất trong thiên hạ, không ai dám thách thức quyền uy với nàng nữa, và không có người nào dám làm hại nàng nữa”
Triệu Khương Lan không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại thay đổi suy nghĩ như vậy.
Nàng không biết nói gì, loại cảm giác được người ta coi trọng, để ở đầu quả tim cưng chiều, không nỡ để mình bị một chút tốn thương nào, thực sự là rất tốt.
Người này nói muốn đối xử tốt với nàng, đúng là đã thực hiện được lời hứa của mình một cách hoàn hảo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...