Hồng Mai bị Triệu Khương Lan giáo huấn xấu hổ đến mức muốn động thổ, bùm quỳ trên mặt đất rơi nước mắt.
“Thực xin lỗi Vương Phi, là nô tỳ thất trách.
Nô tỳ không nên vô tâm rời đi để điện hạ ở đây một mình, nô tỳ nguyện ý bị phạt!”
Triệu Khương Lan mặc dù là đang mắng nha hoàn, thế nhưng vào tai Lâm Linh Nhi thì giống như tát vào mặt nàng ta.
“Vương Phí nói lời này là có ý gì? Cái gì mà nói ta sẽ làm tổn thương Vương gia, hãn là phu quân của ta, cũng là nam nhân ta yêu nhất, làm sao ta có thể nhẫn tâm thương tốn hẳn.
Thần Vương Phi, ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Triệu Khương Lan lạnh lùng nhìn nàng ta một cái.
“Lâm Linh Nhi, lúc trước Bổn cung còn cho rãng, có lẽ ngươi không giống với người tỷ tỷ kia của ngươi, thế như bây giờ xem ra, các ngươi quả thực là từ một khuôn đúc ra.
Bổn cung quá thất vọng về ngươi rồi, nữ nhân như ngươi không xứng hầu hạ bên cạnh Sơn vương.
Tuy Bổn cung không thể xóa bỏ danh hiệu sườn phi của ngươi, thế như năng lực làm một vài chuyện thì vẫn có thể”
Nói xong, Triệu Khương Lan trực tiếp phân phó lão quản gia: “Người tới, đưa sườn phi thỉnh đến viện khác, nếu nàng và nha hoàn bên không được sự cho phép thì không thể tới gần phòng ngủ của Vương gia nửa bước!”
Lâm Linh Nhi tức làm sao còn quan tâm đến hình tượng: “Triệu Khương Lan, ngươi dựa vào cái gì mà dám vênh váo tự đắc ở Sơn vương phủ? Ngươi cho là ngày thường Sơn vương đối xử với ngươi khoan nhượng thì gươi coi nơi này chính là nhà của ngươi sao! Ta mới là nữ chủ nhân của quý phủ này, ta cho ngươi biết, ai cũng không thể mang ta đi, ta càng.
muốn ở tại chỗ này trông chừng giùm Vương gia, ngươi dám làm gì ta hả?”
“Sườn phi vô đức, mưu hại trượng phu.
Nữ nhân như ngươi, Bổn cung có cái gì mà không thể quản? Ta muốn nhìn xem, chờ Sơn vương.
điện hạ tỉnh lại, để xem trách ngươi hay là Khương Lan nhìn thị vệ ra hiệu: “Đừng nói những lời vô nghĩa với nàng †a nữa, còn không nhanh chóng mang sườn phi đi, ‘Vương gia nhà ngươi hẳn là đã muốn an bài cho nàng †a ở chỗ khác rồi chứ, chẳng lẽ hắn thật sự định cùng nàng ta ở cùng một sân?”
Lão quản gia nói: “Vương gia xác thực đã an bài đến một viện khác, lão nô thỉnh sườn phi đến viện đã an bài.”
Lâm Linh Nhi tức giận gần như là hét lên: “Ngươi là quản gia của Sơn vương phủ tại sao.
có thể nghe thần Vương Phi sai bảo, trong mắt ngươi còn có sườn phí ta đây hay không?”
Lão quản gia cũng không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho hạ nhân mang Lâm Linh Nhi đi.
Đợi đến khi các nàng đi khỏi, nơi này cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Triệu Khương Lan ngồi bên giường Mộ Dung Bắc Hải, lợi dụng linh lực lấy ra một ít dược liệu giúp não thanh tỉnh nâng cao tinh thần Nàng trực tiếp dùng ánh nến hun những thảo dược đó thành khói, sau đó quơ quơ trước mặt Mộ Dung Bắc Hải.
Cứ như vậy tong nửa nén hương, cuối cùng Mộ Dung Bắc Hải cũng tỉnh lại Khi hắn mở mắt lập tức nhìn thấy Triệu Khương Lan, hắn có chút hoang mang nhìn nàng.
“Ta đang nằm mơ hay là thật?”
“Vô cùng chân thật, không thể giải được”
Triệu Khương Lan đưa tay nâng hẳn dậy: “Ngày hôm qua rốt cuộc cho mình ăn bao.
nhiêu thuốc an thần, ta đã từng nói ngươi không thể dùng nó thường xuyên được, hơn nữa vạn lần không thể dùng quá lượng, sao.
ngươi lại không nghe lời ta vậy.”
Mộ Dung Bắc Hải yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, hơi hơi nhíu mi: “Lâm Linh Nhi đâu?”
“Bị ta đuổi đi rồi.
Ta tiền trảm hậu tấu một tiếng, lúc nấy khi ngươi còn mê man, ta bảo quản sự đưa nàng ta đến một viện tử hơi xa viện của ngươi, hơn nữa ra lệnh nêu nàng ta không có lệnh thì không được bước ra ngoài.”
Ánh mắt Triệu Khương Lan phức tạp nhìn hẳn: “Tối hôm qua các ngươi……
“Nàng kê đơn cho ta, dược ở trong rượu giao bôi, ta không ngờ rằng nàng ta lại có lá gan lớn như vậy, nhất thời không cẩn thận bị Lâm Linh Nhi tính kế.
Sau đó ta không muốn phát sinh chuyện gì với nàng ta, vì vậy mới bất đắc dĩ dùng thuốc an thần ngươi cho vì muốn ức chế loại dược này”
Sự tình quả nhiên giống hệt phán đoán của Triệu Khương Lan.
Lâm Linh Nhi kia đúng là không bớt lo được mà Trong lòng Triệu Khinh Lan dần dần bốc lửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...