Triệu Khương Lan không khỏi bước chân nhanh hơn, càng cảm thấy được không bình thường.
Trong tẩm điện, Lâm Linh Nhi đang nói chuyện với đám nha hoàn.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy quản gia già mang theo Triệu Khương Lan lại đây, trong ánh mắt hiện lên một tia ác độc.
Lại gặp mặt!
Trước đó quà đáp lễ mà Triệu Khương Lan ban tặng, làm mặt mũi nàng ta mất hết.
Hiện tại nàng tuy rằng là sườn phi, nhưng cũng là nữ chủ nhân duy nhất của Sơn vương phủ này.
Xem nàng ta còn có thể đắc ý như thế nào nữa.
Lâm Linh Nhi bình tĩnh đứng dậy, cười dài nghênh đón: “Hóa ra là Thần vương phi đến đây, sao vương phi không báo trước một tiếng, để ta có thể đón tiếp đúng lúc”
Nói xong, nàng lại trách cứ liếc mắt nhìn quản gia một cái: “Ngày sau có khách đến, cần phải báo cho ta biết một tiếng trước, không thể phá hủy quy củ, hiểu chưa?”
Quản gia có chút khó xử thấp giọng đáp.
Hắn thật sự không tiện mở miệng nói cho.
Lâm Linh Nhi, ở Sơn vương phủ, Triệu Khương.
Lan đến tự nhiên, cũng không cần phải thông báo.
Hơn nữa mọi nơi ở Sơn vương phủ Triệu Khương Lan đều có thể ra vào, ngài ấy không hề có cấm địa.
Nhưng nếu nói như vậy, không khỏi có chút làm sườn phi mất mặt, quản gia liền không đề cập tới.
Mộ Dung Bắc Tô vốn nhìn thấy Lâm Linh ït kỳ diệu, hắn trước đây cũng từng gặp Lâm Gia Uyển, chỉ cảm thấy đôi tỷ muội này thật là quá mức tương tự.
Diện mạo của nàng ta có thể nói là xuất sắc, Mộ Dung Bắc Tô vốn là thưởng thức.
Nhưng mà lời nói của Lâm Linh Nhi vừa ra khỏi miệng, nghe mềm mại ôn hòa, kì thực dấu diếm ánh đao, làm người ta có chút không thích.
Này vẫn chưa phải là một Vương phi đâu, mà bắt đầu bày ra dáng vẻ một nữ chủ nhân rồi.
Mộ Dung Bắc Tô có chút hối hận khi lại đây.
Triệu Khương Lan cười nhạt một tiếng, tâm mắt lơ đãng xẹt qua dấu vết trên cổ của Lâm Linh Nhi.
Dấu vết rõ ràng như vậy, nha hoàn hồi môn bên người nàng ta không có khả năng không nhìn thấy.
Cảnh như vậy, nhất thời lại làm cho người ta cảm thấy rắng Lâm Linh Nhi đang cố ý để lộ ra.
Triệu Khương Lan càng cảm thấy được chuyện này không thích hợp.
Lâm Linh Nhi này rõ ràng là có chút chột dạ, nàng ta không muốn để nàng nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải?
Vì cái gì……
Triệu Khương Lan thu hồi vẻ tươi cười: “Vậy thì sườn phi cứ yên tâm đi, bản cung là phụng ý chỉ của mẫu hậu khám và chữa bệnh cho Tam ca, là đại phu của huynh ấy từ trước.
tới nay, chưa bao giờ để ý cái gì mà nam nữ nam nữ.
Sườn phi nếu không rõ ràng chuyện này, có thể vào cung cẩn thận hỏi, Hoàng hậu nương nương nơi đó, cũng khẳng định nói rõ cho sườn phi chuyện này”
Nói xong, Triệu Khương Lan sẽ nhấc chân hướng bên trong đi.
Lâm Linh Nhi không cam lòng muốn giữ nàng lại “Thần vương phi không chừa cho Vương gia nhà ta chút mặt mũi sao, nếu truyền ra ngoài, sau đêm tân hôn thể lực Vương gia chống đỡ hết nổi nên đã ngủ mê man, ngoại nhân sẽ nhìn ngài ấy thế nào.
Còn thỉnh ‘Vương phi dừng lại, không cần quá tích cực”.