Triệu Khương Lan nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, vẫn cầm ngón tay hắn.
Dường như động tác này có thể cho nàng đủ cảm giác an toàn và dũng khí, để nàng có thể nói những lời sau này.
“Thật ra thiếp không phải vương phi của chàng, mà là một người khác.”
Mộ Dung Bắc Uyên lúc đầu không nghe rõ, nhíu mày không biết nàng đang nói cái gì hồ đồ.
“Cái gì không phải vương phi của ta, không phải nàng làm Vương phi thì người khác không được, Triệu Khương Lan nào có tỷ muội đồng bào”
Triệu Khương Lan yên tĩnh nhìn hắn, Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt rùng mình.
“Nàng, nàng rốt cuộc là ai?”
“Thiếp vốn đã chết rồi.”
Nàng nghe được tiếng nói càng thêm bình tĩnh của mình: “Nhưng lúc thiếp mở mắt ra lại ở trong thân thể Triệu Khương Lan.
Vương phi chân chính của chàng, chủ nhân vốn có thân thể này, sau khi chịu đựng mấy chục roi ngày đó, nàng ta đã tắt thở.
Sau đó, vì một số lý do thiếp không thể giải thích nổi, linh hồn thiếp gắn liền với cơ thể của nàng và sống lại”
Mộ Dung Bắc Uyên trợn to hai mắt nhìn nàng.
Cổ họng của hắn trượt lên trượt xuống, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Có lẽ bởi vì kiếp trước thiếp là một vụ y, cho nên sau khi chết mới có một số hiện tượng khác với người bình thường xảy ra.
Thiếp thật sự không biết vì sao lại tới nơi này, sẽ biến thành Triệu Khương Lan, hơn nữa thiếp còn có thể nhớ rõ tất cả mọi chuyện, ký ức nguyên chủ toàn bộ đều ở trong đầu thiếp, bởi vậy thiếp có thể nhớ rõ chàng, nhớ rõ thân phận, cũng có thể giấu tất cả mọi người!
Trách không được, trách không được bắt đầu từ ngày đó, Triệu Khương Lan liền trở nên vô cùng khác lạ.
Mộ Dung Bắc Uyên lúc đó tin lời của nàng, lầm tưởng nàng cố ý ra vẻ vụng về.
Nhưng thời điểm mấu chốt không giấu được liên hiện ra tính cách chân thật.
Hiện tại mới biết được, là chủ nhân thân thể này đã đổi làm người khác.
Như vậy lúc trước Triệu Khương Lan, Triệu Khương Lan chân chính……
Chết rồi?
Bị hắn ngày đó bảo vệ Ninh Vân, trừng phạt dùng roi hình đánh chết?
Môi Mộ Dung Bắc Uyên rung động vài cái, bất giác tránh thoát tay bị Triệu Khương Lan cầm.
Nàng nhìn hành động này một cách mất mát và không đưa tay ra để kéo hắn ta.
“Nàng chết rồi, nàng đã chết.”
Mộ Dung Bắc Uyên thống khổ che ngực.
Nếu mà hắn không biết năm đó bị độc xà cắn sau đó cứu người của mình kỳ thật là Triệu Khương Lan mà nói, hắn có lẽ sẽ không có bị thương lớn như vậy.
Thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã tin tưởng người cứu mình là ai.
Hắn cố gắng hết sức để bù đắp, cứu vãn, dùng hết toàn lực để đối xử tốt với nàng.
Hết lần này tới lần khác nàng nói cho mình biết, người năm đó đã sớm chết?
Triệu Khương Lan có chút luống cuống nhìn lòng bàn tay trống rỗng, trầm mặc nhắm mặt.
Cách hồi lâu, Mộ Dung Bắc Uyên mới có chút khàn khàn mở miệng: “Cho nên từ lúc đó trở đi, người mới biến thành bộ dáng kiếp trước.
Tinh thông y thuật, thúc đẩy chim thú, còn có linh lực khó lường”
Nàng miễn cưỡng gật đầu: “Phải.
Thiếp xin lỗi, nhưng tôi chưa bao giờ nói sự thật với chàng.
Lúc đầu là cảm thấy, Triệu Khương Lan sống không may như vậy, nếu thiếp đã biến thành nàng, thiếp sẽ không mặc cho người khác bắt nạt như trước đây.
Sau đó, thái độ của chàng đối với thiếp đã thay đổi, thiếp càng không thể nói ra sự thật”
“Loại chuyện này cho dù hiện tại nói ra, vẫn vô cùng kinh hãi vô lý, dù cho bất cứ ai biết được, đều sẽ cảm thấy thiếp là quái vật ma quỷ.
Nên thiếp nhất định phải giấu diếm, chỉ có thể lừa gạt chàng.
Càng về sau, ta càng luyến tiếc phá vỡ sự bình an hiện tại, chàng đối xử với thiếp càng ngày càng tốt, thiếp cũng có tình cảm với chàng, nếu như cho chàng biết thực tế thiếp không phải vương phi của chàng, chỉ là một người chiếm thân phận giữa chừng, thiếp không biết chàng sẽ nghĩ như thế nào?
trong đầu Mộ Dung Bắc Uyên rối loạn.
Hắn đặt bàn tay của mình trên trán của mình: “Cuối cùng thì nàng là ai, người đàn ông đó là ai, nàng thực sự là gì!” “.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...