Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Mũi kiếm của Mộ Dung Bắc Uyên chỉ thẳng vào Lý Mặc, sắc mặt sớm đã lạnh như băng.

“Ngươi quá càn rỡ, bản vương lúc trước buông tha cho ngươi một lần, người thật sự cho rằng bản vương sẽ vẫn không so đo với người, nơi này của bản vương, người chết bao nhiêu lần cũng không quá đáng?”
Triệu Khương Lan thảng thốt nhìn bọn họ.

Lý Mặc cũng không hề kinh hoàng, hắn xoay người nhìn Triệu Khương Lan, lại quay đầu cười cười với Mộ Dung Bắc Uyên: “Nhưng ta đoán, Vương phi hẳn là sẽ không muốn ta xảy ra chuyện”
Triệu Khương Lan đau đớn nhắm mắt lại.

Nàng quá hiểu Lý Mặc, lúc Lý Mặc điên cuồng không ai có thể chống đỡ được.

Tình huống trước mắt, cho dù Lý Mặc không tìm được bình bạch ngọc nàng thay từ bên trong Thông Thất bảo tháp cũng vô ích.

Chỉ cần Lý Mặc biết ngày đó nàng giả say cố ý nắm tay hắn, thực tế là lợi dụng thân thể của hắn gọi thuốc.


Sau đó còn bởi vì việc sử dụng linh lực sinh ra một căn bệnh lớn.

Thì vấn đề này đã chắc chắn.

Lý Mặc giống như nhìn thấy sự bất đắc dĩ và phiền não của nàng.

Hắn khiêu khích bình thường đối với Mộ Dung Bắc Uyên cười, sau đó đè nén lửa giận nhìn về phía Triệu Khương Lan: “Thần vương phi, ngươi sẽ nỡ để cho ta chết sao?”
Lời này nói mập mờ đến cực điểm.

Triệu Khương Lan đã không dám nhìn nét mặt của Mộ Dung Bắc Uyên.

Bây giờ nàng thà không lấy lại ký ức của kiếp trước.

Nếu nàng không nhớ bất cứ điều gì, Lý Mặc sẽ không có bất kỳ tư cách để đe dọa chính mình.

Nhưng nàng đều nhớ rõ.

Còn nhớ sau khi người nhà nàng đều chết, Lý Mặc đã đưa nàng vào cung như thế nào, cả ngày ở bên nàng trấn an nàng.

Cũng nhớ bọn họ cùng nhau ứng phó lão hoàng đế, cùng nhau làm học tập, cùng nhau phê duyệt tấu chương, cùng nhau làm người tuyết.

Nàng không thể vứt bỏ từng chút từng chút dấu vết của số mệnh đã khắc sâu trong máu thịt ấy được.

Những người đã từng là một phần cuộc sống đầy đủ và sinh động của nàng Cho dù cuối cùng nàng chết trong tay Lý Mặc, Triệu Khương Lan đối với hắn cũng chưa từng có qua cái loại thống hận mãnh liệt này.


Nhiều nhất là một chút thương cảm tránh mà không nói mà thôi.

Bởi vì những thứ mà người này đã từng cho nàng, chung quy là lớn hơn tổn thương mà hắn cho nàng.

Lúc Lý Mặc hỏi ra câu kia, Mộ Dung Bắc Uyên cũng nhìn Triệu Khương Lan, phảng phất đang chờ đáp án của nàng.

Triệu Khương Lan né tránh ánh mắt có chút bức bách của hắn, nhìn đôi tay đỡ bên bàn của mình và nói: “Vương gia, ngươi thả hắn đi.

Thiếp sẽ giải thích tất cả mọi thứ với chàng, nhưng người đàn ông này, hãy để hắn ta đi”.

Mộ Dung Bắc Uyên cũng không có thu kiếm lại, hắn lạnh lùng mím môi: “Nàng còn muốn che chở hắn? Chỉ là cứu người một mạng, lần trước bản vương đã tha cho hắn một lần, ân tình lớn hơn nữa, cũng đã trả hết”.

Lý Mặc khinh thường cười nhạo một tiếng: “Thần vương điện hạ, ngươi nói sai rồi.

Thật ra Vương phi lừa gạt ngươi, ta không hề cứu mạng nàng.

Đây là lần đầu tiên ta tới kinh thành, trước khi tới nơi này, ta chưa từng gặp qua Vương phi, làm sao có thể cứu thăng”

Ngón tay Mộ Dung Bắc Uyên cầm chuôi kiểm, giờ phút này càng thêm dùng lực.

Ngón tay của hắn bởi vì ẩn nhẫn nổi lên một tầng màu trắng, gân xanh trên tay nổi lên.

“Phải, người chưa bao giờ cứu nàng ấy?”
“Chưa bao giờ có”.

Triệu Khương Lan thấp giọng quát mắng Lý Mặc một câu: “Đủ rồi, rốt cuộc người muốn thế nào!”
“Ta cũng không có muốn kiếm chuyện, chẳng qua là nói cho hắn biết một ít sự thật vương gia không rõ ràng mà thôi.

Kỳ thật ta vẫn luôn rất khó hiểu, Vương phi đến tột cùng vì sao nhất định phải cứu ta, thậm chí không tiếc vì bảo vệ ta một lần nữa lừa gạt phu quân mình vậy?”
Triệu Khương Lan không nhìn hắn nữa, chỉ là có chút bất đắc dĩ nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Thiếp có thể giải thích, chàng để cho hắn rời đi đã.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm Triệu Khương Lan một hồi lâu, chung quy là thu hồi kiếm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui