Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Trần Lập Huy trời sinh trắng trẻo ưa nhìn, hơn nữa còn có một đôi mắt không che được sức sống của người trẻ tuổi.

Ánh mắt tiểu nàng nương cả con đường dường như đều bị Trạng nguyên lang anh tuấn cướp đi.

Hồng Mai nhịn không được nói với Triệu Khương Lan: “Trạng nguyên thật là đẹp.”
Triệu Khương Lan trêu ghẹo nhìn nàng: “Thế nào, người thích? Có cần bản cung để vương hỏi thăm gia giúp người một chút không?”
“Không, không, không! Nô tỳ không biết được mấy chữ, làm sao có thể leo lên loại người đại tài tử này chứ, chẳng qua là nhìn thấy người thì thuận miệng khen ngợi, tuyệt đối không sinh ra ý niệm không nên có.”.

Dịch Chân đi theo phía sau bảo hộ các nàng, nghe được hai người đối thoại, Dịch Chân lộ ra một biểu tình khó mà tả được.

Triệu Khương Lan vừa lúc quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt Dịch Chân như thế liền nhíu mày: “Như thế nào, bản cũng nói sai?”

Dịch Chân ấp úng nửa ngày mới phun ra một câu: “Thuộc hạ cảm thấy Hồng Mai nàng nương còn nhỏ”
Hồng Mai lập tức mặt mày hớn hở bật cười: “Vương phi xem đi, ngay cả Dịch đại ca cũng nói nô tỳ tuổi còn nhỏ, loại chuyện này không sốt ruột được.”
Triệu Khương Lan chậc một tiếng, lại nhớ tới cái gì, thăm dò nhìn qua Dịch Chân mấy lần.

Dịch Chân không tự nhiên đảo mắt qua nơi khác.

Tại phòng riêng trên lầu hai của một tòa trà lâu cạnh đó, Công chúa Ninh Vân đang dẫn theo hai nha hoàn ở bên cửa sổ ngắm nhìn phố xá.

Nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng cổ vũ, nàng đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.

Đây là một vị trí tuyệt vời để xem xét, không phải là rất cao, nhưng lại có ưu điểm là tam nhìn rộng.

Không cần cùng mấy người ô uế chen chúc cùng một chỗ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy mấy bóng người ở dưới lầu cưỡi ngựa dạo phố.

Bởi vì gần chỗ nàng nhất là Bảng nhãn Nhóc Mập, Ninh Vân nhịn không được nhíu mày.

“Xí, tài tử mà sao lại vụng về như vậy, hại bản cùng đi một chuyển vô ích”
Nha hoàn bên cạnh sợ nàng mất hứng sẽ liên lụy mình chịu khổ, bỗng nhiên nàng ta nhìn thấy Trần Lập Huy, ánh mắt nàng ta lập tức sáng ngời.

Nàng vội vàng nói: “Công chúa, ngài nhìn Trạng nguyên lang ở giữa, so với hai người bên cạnh đẹp hơn nhiều.”
Ninh Vân lại mở to hai mắt nhìn lại bên cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi mặc một bộ áo choàng màu đỏ thẫm giống như y phục của chú rể.


Hắn ta cưỡi một con ngựa cao to, màu trắng tinh khiết uy phong lẫm lẫm, khiến toàn thân hắn ta như được bọc quanh một tầng ánh sáng cao quý.

Nhất là so sánh với hai người bên cạnh không tính là đẹp, càng có vẻ Trần Lập Huy càng có vẻ tuấn tú.

Những nữ tử gần đó đại khái là cũng muốn phát điên rồi, hoa dại, khăn tay ném lên người Trần Lập Huy như mưa rơi.

Tất cả đều bị hắn bất đắc dĩ từ chối, nhưng vẫn có nữ nhân đặc biệt nhiệt tình vo thành từng cục rồi nhét vào tay áo hắn.

Nếu không phải hai người Bảng nhãn và Thám hoa to con ở hai bên ngăn cản, Trần Lập Huy thật đúng là không chịu nối sự nhiệt tình này.

Triệu Khương Lan đứng giữa đám người, nhìn thấy đứa nhóc đó chống đỡ không nổi, đỏ bừng tại làm nàng cười đến mức không tháng nổi eo lên.

Một chàng trai đẹp đẽ đáng yêu như vậy cũng không biết sau này sẽ vào tay ai.


Nàng còn ở đây nghĩ chuyện sau này làm mai mối, Ninh Vân trên lầu đã ngơ ngẩn tâm hồn.

Hôm qua không biết Huệ phi bị cái gì kích thích, một mực để cho người hỏi thăm bên ngoài có những thanh niên tài tuấn phù hợp với Ninh Vân hay không.

Ninh Vân cũng không còn nhỏ, cả ngày lại cứ ở trong cung chọc phụ hoàng nàng tức giận.

Chiêu Vũ Đế tuy rằng đối với nữ nhi này coi như yêu thương, nhưng không chịu nổi nàng hư hỏng, ba ngày hai bữa gây chuyện thị phi.

Cách đây không lâu còn bởi vì trách phạt một cung nữ bên cạnh phi tần khác mà đẩy người đó vào trong hồ lạnh.

Trời đông lạnh lẽo như vậy mà ngâm trong nước hơn nửa canh giờ, khiến người nọ sốt đến hỏng cả đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui