Vừa nghĩ đến thường ngày tính tình Hồng Mai nhàm chán, đại môn không ra nhị môn không bước, Triệu Khương Lan không nhịn được lo lắng cho nàng ấy.
“Bắt đầu từ hôm nay không cho phép cô cả ngày ở vương phủ không ra ngoài, trạch như vậy đi đầu tìm nam nhân, cô, cô không có việc gì thì đến tiệm giúp ta làm việc, nơi đó người đến người đi, bảo đám người Tiểu Dương ca ca của cô giúp cô nhìn thêm, nói không chừng sẽ có thể gả ra ngoài!”
Hồng Mai hé môi rõ ràng muốn phản bác lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt híp lại cảnh cáo của Triệu Khương Lan, lại buồn bực ngậm miệng.
Nàng ấy rất không có khí phách đồng ý: “Nô tỳ tuân lệnh”
Mộ Dung Bắc Hải lại rất tùy ý: “Không sao, Hồng Mai muốn ở đâu cứ tùy ý của cô ấy.
Dù sao ở phủ này không ai dám ức hiếp cô ấy, nếu sau này trắc phi không hiểu quy tắc muốn ỷ thể hiếp người.”
Hắn nhìn Hồng Mai: “Cô nên phản kích thì cứ phản kích, đừng để mình tủi thân là được.”
Câu này nghe qua nhẹ nhàng, nhưng người nghe hiểu được trong lòng rất kinh ngạc.
Phải biết, trắc phi có như thế nào cũng là chủ tử trên ngọc điệp.
Tuy khế ước bán thân của Hồng Mai đã được Triệu Khương Lan đốt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được coi là thân phận tự do.
Mộ Dung Bắc Hải cho nàng ấy thể diện như vậy, quả thật là hiếm có đáng quý.
Triệu Khương Lan có chút cảm động, trong lòng chỉ có thể hi vọng Lâm Linh Nhi là người dễ chung sống, như vậy sẽ không làm khó Mộ Dung Bắc Hải.
Trong Lâm phủ, Lâm Linh Nhi nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm thái úy từ trên cầu bước xuống, trong lòng biết đã không còn cơ hội xoay chuyển nữa.
Bắt đầu từ hôm nàng ta cắn răng đồng ý làm trắc phi Nguyệt vương, lửa giận không tình nguyện trong lòng nàng ta chưa từng dập tắt.
Lâm thái úy và Lâm phu nhân tự nhiên cũng oán trách không thôi.
Nhất là Lâm thái úy, nước cờ này vốn là đại kế ông ta nghĩ nát óc muốn lấy lại phần thắng.
Phải biết dùng mạng một nữ nhi đổi lấy tiền đồ của nữ nhi khác, thứ đánh cược chính là mệnh mạch của cả Lâm gia ông ta.
Ông ta làm sao cũng không ngờ, hôn sự tràn ngập hi vọng muốn tác thành lại để nữ nhi làm thiếp!
Đây hoàn toàn không phải việc mà vị Nguyệt vương điện hạ nhân từ kia sẽ làm.
Lâm phu nhân cẩn thận nhìn qua: “Lão gia, hoàng thượng nói sao?”
Lâm thái úy cười lạnh: “Còn có thể nói gì nữa, ta đến trước mặt hoàng thượng khóc lóc tố cáo, nói không muốn nữ nhi hạ thấp mình làm nhỏ, lời trong lời ngoài đều lộ ra nữ nhi yêu quá sâu đậm mới không màng thể diện, không phải thái độ Lâm gia ta.
Nhưng hoàng thượng thì hay rồi, trả lời ta một câu chuyện của Nguyệt vương điện hạ ngài ấy không thể quá cưỡng cầu, bắt đầu an.
ủi ta.
Thậm chí bày tỏ nếu Linh Nhi thật sự quá tủi thân, trước khi chưa qua cửa mọi thứ vẫn còn kịp”
Lâm Linh Nhi gắt gao cắn môi: “Không, không kịp nữa.
Lúc trước vì để quý nhân trong cung và Nguyệt vương điện hạ chú ý đến.
con, bày tỏ tâm ý trước mặt mọi người, đã đánh cược hết tất cả mọi thứ.
Hơn nữa chuyện vào Nguyệt vương phủ nhất định đã bị lộ ra không ít tin tức, nếu còn hủy ước, chỉ giống như lần trước, rơi vào kết cục phải gả thấp!”
Sắc mặt Lâm thái úy u ám: “Đúng vậy, cho nên ta lập tức bày tỏ với hoàng thượng, Linh Nhi si tình với Nguyệt vương, sẽ không thay đổi quyết định này.
Hoàng thượng đã hứa, sau này sẽ dặn dò Nguyệt vương đối xử tốt với Linh Nhi, ăn mặc tiêu dùng sẽ theo đãi ngộ của chính phi.”
Tuy là vậy, Lâm thái úy vẫn không cam tâm siết chặt nắm đấm.
“Ngàn tính vạn tính, không ngờ Nguyệt vương lại đối với Lâm gia như thế.
Thật không biết tại sao hắn lại làm vậy, lẽ nào còn có thể tìm được một người thích hợp hơn Lâm gia để làm vương phi? Hắn cũng không nhìn dáng vẻ của mình, chẳng qua là một người tàn phế, nếu không phải nhờ hoàng ân, ai bằng lòng gả nữ nhi cho hắn!”
Khóe mắt Lâm Linh Nhi nảy lên, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt sắc bén ngăn cản Lâm thái úy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...