Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Mộ Dung Bắc Hải không biểu tình bẻ vụn đồ ăn trong tay, không chút hứng thú.

Giống như ngây ngốc đối diện hồ nước.
Nghe thấy hạ nhân nói nhóm người Thần vương đến, hắn mới vỗ tay phải hết vụn đi ngẩng đầu lên.
Vừa khéo đối diện với đôi mắt chứa ý cười của Triệu Khương Lan.
Mộ Dung Bắc Hải nhanh chóng chấn chỉnh lại, sắc mặt không có gì khác thường, lộ ra nụ cười ôn hòa với hai người.
“Sao lúc này lại đến đây?”.
Triệu Khương Lan quen cửa quen nẻo ngồi xuống ghế đá bên cạnh hắn: “Huynh còn nói nữa, vừa rồi ta nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói huynh muốn lấy trắc phi, vô cùng kinh ngạc, vội vàng tìm đến.

Chuyện lớn như vậy, sao chưa từng nghe huynh nhắc đến”
“Trắc phi thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, có gì hay để nhắc” Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan nhìn nhau, hai người đều lắc đầu.
“Nghe giọng điệu này, vừa nhìn đã biết là bị ép.


Nhưng phụ hoàng đã nói gì, họ thế mà bảo huynh lấy người Lâm gia, chuyện này ta thật sự không ngờ đến.”
Mộ Dung Bắc Uyên vừa nói vừa lột đậu phộng, vốn muốn ném vào miệng.
Đột nhiên nhớ đến bữa sáng Triệu Khương Lan ăn ít như mèo, lại đưa hạt đậu phộng trắng trẻo vừa lột ra đến bên môi nàng.
Triệu Khương Lan cúi đầu, nhìn thấy tay hắn liền ăn luôn.
Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên mỉm cười, giọng điệu thoải mái hơn: “Không có gì, là một vương gia lớn tuổi vẫn chưa kết hôn, phụ hoàng mẫu hậu lo lắng cho chuyện hôn nhân đại sự của ta cũng có thể hiểu được.

May mà họ vẫn tôn trọng ý muốn của ta, không thật sự bắt ta phải lãng phí vị trí vương phi”
Mộ Dung Bắc Uyên khâm phục nhìn hắn: “Vậy vị trí vương phi của huynh để trống làm gì? Lẽ nào muốn để lại cho ai sao?”
“Đúng vậy.” Mộ Dung Bắc Hải thừa nhận.
Đối diện với ánh mắt nóng rực của hai người, hắn mím môi: “Để lại cho người tương lai gặp được, mà ta thật lòng yêu thích”
Triệu Khương Lan cực kỳ tán thành vỗ tay: “Cái này tốt, thời đại này thiếu người có tính cách dám yêu dám hận, kiên trì làm chính mình như huynh!”.
Mộ Dung Bắc Uyên vỗ đầu nàng: “Nàng ngậm miệng cho ta.


Tốt cái gì mà tốt, lỡ sau này tam ca lấy trắc phi về, phát hiện là người mình thích, đợi sau này hai người tâm ý tưởng thông, đến khi đó đảm bảo sẽ hối hận đến xanh ruột”.
“Cho nên, tam ca, đừng khó chịu với Lâm gia nữa.

Nói không chừng tiểu cô nương kia khác tỷ tỷ của nàng ta, trân trọng người | trước mắt”
Mộ Dung Bắc Hải uống trà, thổi lá trà nổi lên: “Trong lòng ta có tính toán”
Vừa khéo, Hồng Mai pha hai ly trà cho họ đã mang đến.

Triệu Khương Lan nhìn Hồng Mai ây da một tiếng: “Vương gia nhà cô bây giờ sắp lấy trắc phi rồi, sau này có phải làm sao?
Hồng Mai ngơ ngác nhìn Triệu Khương Lan: “Lẽ nào nô tỳ không thể ở lại vương phủ tiếp tục hầu hạ chủ tử sao?”
“Bổn cung không có ý đó, chủ yếu là sợ thân phận cô ngại ngùng, phải biết lúc đầu cô dựa vào thân phận người mà Nguyệt vương điện hạ yêu thương để vào phủ, người ngoài còn tưởng cô là thị thiếp trong phủ.

Lỡ như trắc phi mới đến hiểu lầm thì phải làm sao?”
Hồng Mai chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Nhưng nô tỳ không phải thị thiếp, giải thích với trắc phi, chắc sẽ không sao đâu?”
“Vậy cô có người mình thích không?” Hồng Mai lập tức đỏ mặt, xấu hổ phủ nhận nói: “Sao vương phi cứ trêu chọc nô tỳ, người ta không có người trong lòng mà”
Triệu Khương Lan tức giận chọt đầu nàng ấy: “Chính vì bổn cung biết cô không có nên mới nhắc nhở cô, cô bao lớn rồi còn không tìm người mình thích, nhất định bắt bổn cung phải lải nhải dạy dỗ mới chịu nhớ sao!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui