Nhưng nhóc mập và Tiểu Dương lại phủ quyết đề nghị này.
Nhóc mập có chút ngại ngùng nói: “Lúc đầu ta tòng quân là vì đại ca.
Nhưng đại ca ta đã chết, thân hình này của ta vào quân đội chính là chịu tội, vẫn nên ở lại nấu món ngon, nói không chừng hai năm sẽ giúp vương phi mở tửu lâu”
Tiểu Dương lại từng do dự, sau khi suy nghĩ cân nhắc vẫn quyết định ở lại.
Công phu của hắn ta thực ra rất tốt, huống hồ còn có bản lĩnh dịch dung.
Thật sự đến thời kỳ mấu chốt, nhất định sẽ là nhân tài hiếm thấy.
Chỉ là Tiểu Dương không nhịn được nói: “Thật không dám giấu, ta không thích đánh trận.
Lúc đầu tòng quân là dựa vào nhiệt huyết cảm thấy hộ gia về quốc rất có ý nghĩa, nhưng sau cuộc chiến Tùng Gia Lĩnh, máu của ta đã nguội lạnh.
Người chân chính phấn đấu giết địch lại bị hiểu lầm thành tác nhân bán nước, không nhìn nổi trong bóng tối có kẻ muốn bay lên, đạp lên máu của các chiến sĩ để thượng vị.
Chiến tranh như vậy khiến ta ghê tởm, lạnh lòng.
Ta đã không thể dùng tâm trạng bình thường để đối diện với chiến tranh nữa, kháng địch không đáng sợ, đáng sợ là vẫn phải đề phòng người mình.
Ta, ta không muốn trở về nữa”
Phú Sơn hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của hắn ta.
Hắn thậm chí có cảm xúc chân thật sâu sắc và khó lòng hình dung hơn cả Tiểu Dương.
Lúc đầu nếu không phải họ liều chết đưa mình ra ngoài, có lẽ hắn đã chết trong lao ngục lạnh lẽo.
Cho nên lúc ban đầu, khi Lạ Tước muốn giữ mình lại, hắn mới kháng cự như thế.
Chỉ là có tự mình dối người đến mấy, hắn cũng không thể thuyết phục chính mình quên đi cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Quên đi thế sự biến đổi, núi non trải dài ở biên cương.
Những thiết mã móng sắt từng tồn tại, hết lần này đến lần khác xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Bất kể là núi Nhạn Lạc, hay là hậu trạch kinh thành.
Trước giờ hắn chưa từng thật sự từ bỏ.
Phú Sơn nhìn mấy người bọn họ, khẽ mỉm cười.
“Bất kể thế nào, mạng của ta là do mọi người cho.
Không có mọi người liều mạng giúp đỡ, sẽ không có ta hôm nay.
Bất kể ta đang ở đâu, chúng ta vĩnh viễn, cũng là huynh đệ!”
“Sơn ca!”
“Sơn ca!”
Ngay cả Dịch Chân cũng đỏ mắt, lặng lẽ vỗ vai hắn.
Đôi mắt lấp lánh thời thiếu niên, bị gió cát thổi đến mấy, sau bao năm tháng liếc mắt nhìn lại vẫn sáng như trời sao.
Ở một căn phòng nhỏ không chút bắt mắt trong góc, Lý Mặc lặng lẽ nghe động tĩnh trong viện, rơi vào trầm tư.
Không biết tại sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân kiệm lời kia, hắn liền có cảm giác quen thuộc kì lạ.
Người ở đây đều gọi hắn là Sơn ca.
Sơn ca…hắn gần như có thể xác nhận bọn họ đã từng gặp qua ở đâu đó.
Nhưng rốt cuộc là ở đâu.
Nghi ngờ này đến hôm nay dường như đã có đáp án.
Hắn là người của La Tước.
Vậy lời nói của Tiểu Dương có ý gì.
Nếu đoán không sai, trong viện tử này che giấu mấy người của Thiết Ngô quân.
Long vệ âm thầm lắng nghe, Tiểu Dương nói có người đạp lên người mình để thượng vị, lẽ nào bọn họ chỉ Liên Tư Thành?
Cho nên chuyện Liên Tư Thành thông địch, rốt cuộc tại sao lại bị tiết lộ ra ngoài.
Lẽ nào có liên quan đến mấy người trong viện này?
Nhưng người trong viện, lại là thủ hạ của Thần vương phi.
Nghĩ đến Thần vương phi, Lý Mặc không nhịn được cúi đầu nhìn tay mình.
Không biết tại sao, ngày hôm đó sau khi say rượu, cảnh tượng Triệu Khương Lan dựa vào lòng hắn, thỉnh thoảng hắn luôn có thể nhớ đến.
Ngón tay mảnh khảnh của nàng luồn chặt qua kẽ tay hắn.
Dường như phong tình vạn chủng vô tận, và cả sự dịu dàng.
Không, không thể phân tâm vì nữ nhân như vậy được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...