Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Viên hoàng hậu từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chăm biểu tình của hẳn, đột nhiên chuyển chủ đề.

“Bổn cung biết con không có hứng thú với mấy chuyện nhí nữ tình trường này, nhưng Hải nhị, tuổi con không còn nhỏ nữa, trong phủ cũng không thể vắng vẻ không ai bên cạnh được, mẫu hậu không yên tâm.”
Mộ Dung Bắc Hải khế than thở một tiếng: “Nghe nói, hôm trước mẫu hậu triệu kiến nhị nữ nhi của Lâm gia, muội muội sinh đôi của Lâm Gia Uyển”
“Đúng vậy”
“Mẫu hậu cần gì phải..”
Viên hoàng hậu ngắt lời hẳn “Con nghe bổn cung nói trước đã.

Ta biết con vẫn không có hảo cảm với Lâm gia, nói thật bổn cung cũng vậy.

Nhưng tâm ý cô nương kia dành cho con biểu lộ trước mặt mọi người, không phải giả.

Bổn cung cố ý triệu kiến nàng ta, nhìn ra được giáo dưỡng nàng ta rất tốt, dung mạo lời nói đều xuất sắc, trừ đoạn tiền duyên khiến người ta không vui khi trước, lại xuất thân từ phủ thái úy, gia thế cũng không có gì để soi mói”
Bà ngừng một lúc: “Có thể nhìn ra được, Lâm Linh Nhi không hề vừa ý với tỷ tỷ nàng ta.

Nàng ta cho rằng Lâm Gia Uyển không nên đưa ra lựa chọn như vậy sau khi con gặp.


nạn, đồng thời nói thẳng nếu đổi lại là nàng ta, nhất định sẽ không rời không bỏ.

Bổn cung là mẫu thân của con, sao có thể tùy tiện chọn người không như ý cho con được?
Nhưng Lâm Linh Nhi có sự chân thành và dũng khí mà những tiểu cô nương bình thường không có được.

Tính cách dám yêu dám hận như vậy, hoàn toàn khác biệt với Lâm Gia Uyển.

Cho nên, Hải nhị, tại sao con không thể cho nàng ta một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội?”
Mộ Dung Bắc Hải mím chặt môi, thâm trầm nhìn Viên hoàng hậu.

Viên hoàng hậu càng siết chặt tay hắn.

“Chuyện này, phụ hoàng con cũng biết.

Ngài vốn dĩ có chút chỉ trích Lâm gia, nhưng sau khi nghe Lâm Linh Nhi nói, vẫn tán thưởng nữ nhân này cực kì dũng cảm.

Mẫu hậu cho rằng, nàng ta là người được chọn tốt nhất trước mắt, chủ yếu là nàng ta có tình cảm với con.

Trên thế gian này, hiếm có nhất, chẳng phải là hai chữ “tình nghĩa” sao?”
Mộ Dung Bắc Hải cau mày, muốn nói một chữ “không”.

Nhưng hoàng hậu nhìn chằm chäm hẳn.

“Đừng nghĩ đến người trong lòng con nữa, con rất rõ ràng, cả đời này nàng ấy không có bất kỳ khả năng nào trở thành vương phi của con.

Cho dù…cho dù có một ngày con hoàn toàn khỏe lại, hành động như ban đầu, nàng ấy cũng không thể gả cho con được, Hải nhị!”
Mộ Dung Bắc Hải chuyển động hầu kết.

Ánh mắt hẳn xẹt qua chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã trấn định lại.


Giống như nghe không hiểu, hẳn lộ ra vẻ mặt nghỉ ngờ: “Người đang nói gì vậy?”
“Triệu Khương Lan, con thích nàng, vô cùng vô cùng thích, chẳng phải sao?”
Dưới ánh mắt áp bức của Viên hoàng hậu, Mộ Dung Bắc Hải gian nan nói một câu: “Không có, người hiểu lầm rồi”
“Hiểu lầm? Con là nhi tử mẫu thân hoài thai mười tháng sinh ra, tâm tư con thế nào ta không hiểu sao? Từ nhỏ đến lớn, con thích cái gì, ghét cái gì ta đều biết rõ.”
Có lẽ cảm thấy giọng nói mình hơi lớn, bà khẽ hạ giọng.

“Hải nhi, coi như mẫu hậu xin con.

Không có duyên chính là không có duyên, nàng ấy là thê tử đệ đệ con, hơn nữa hai người họ lưỡng tình tương duyệt ngay cả khả năng hòa ly cũng không có.

Con cần gì khổ sở tra tấn mình”
“Trước giờ con chưa từng nghĩ đến!” Mộ Dung Bắc Hai đau đớn nhắm mắt: “Mẫu hậu, con và Uyên nhi là huynh đệ, cả đời này con sẽ không có suy nghĩ không nên có với vương phi của đệ ấy, chuyện này người không cần nhắc nhở, con đã sớm ghi nhớ trong lòng”
“Nhưng con sẽ ngoan cố đâm đầu.

Bởi vì trong lòng con có nàng ấy, ánh mắt không thể nhìn thấy nữ tử khác.

Lẽ nào vì tình cảm không thể nói ra, con muốn đơn độc một mình sống cả đời sao! Hải nhi, buông tha chính mình, thử ở chung với Lâm Linh Nhi xem.

Cũng giống như lúc đầu phụ hoàng ban hôn cho con và Lâm Gia Uyển, con cũng vui vẻ đón nhận đi.


Chuyện này không có gì khó, trên đời này hôn nhân của đa số mọi người đều cứ như vậy mà thành, huống hồ trong lòng nàng ta có con, càng thêm hiếm có đáng quý.”
Mộ Dung Bắc Hải im lặng từ chối.

Viên hoàng hậu dường như rất tức giận: “Lần này, không đến lượt con làm chủ.

Từ trước đến nay bổn cung và phụ hoàng luôn tôn trọng tâm ý của con, không yêu cầu con điều gì.

Nhưng lần này, tâm ý chúng ta đã quyết.

Nếu con kháng chỉ, bổn cung tuyệt không bỏ qua”
Rất lâu sau, Mộ Dung Bắc Hải thở dài một hơi.

“Nếu phụ hoàng mẫu hậu đã quyết ý, nhi tử không dám kháng lệnh.

Nhưng con có điều kiện”
Trong lòng hoàng hậu khẽ động: “Con nói đi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui