“Bất kể là gì, chàng cũng phải ra vẻ quan tâm đến vụ án, nếu không cẩn thận Vũ vương nói chàng làm quan không ra gì!”
Vốn dĩ hôm đó họ đến phủ Vũ vương nhìn thấy hoa sen không lâu, đêm đó hoa sen liền bị ăn cắp.
Thật sự tính toán mà nói Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan, vẫn có chút hiềm nghi.
Nếu Mộ Dung Bắc Uyên trong lúc điều tra thể hiện sự chểnh mảng, rất có thể sẽ khiến Vũ vương bất mãn.
Đến khi đó truyền lại vào cung, để Chiêu Vũ để biết được, cũng không phải chuyện gì tốt.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên có tính toán, sau khi dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt đừng chạy lung tung liền vội vàng rời khỏi.
Đợi hắn đi, Triệu Khương Lan nhanh chóng thay y phục ra ngoài, đưa Mai Hương đi.
Lúc trước Chu Khiết được Mộ Dung Bắc Uyên căn dặn, phải canh chừng Triệu Khương Lan, không được để nàng làm loạn.
Lúc này tự nhiên vô cùng tận chức ngăn nàng lại.
“Vương phi, người chuẩn bị đi đầu vậy.
Sắc trời đã trễ như thế, vương gia đã nói, người hãy ở lại phủ dưỡng thương cho tốt, mới chịu nhiều roi như vậy, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện nữa”
Triệu Khương Lan mỉm cười ưu nhã: “Ta đến “Đan Tâm”.
Bổn cung biết vương gia không muốn để bổn cung nhúng tay vào chuyện của chủ ngũ vương, ta cũng không có bản lĩnh chữa trị cho nàng ta.
Có điều “Đan Tâm” làm nhiều phấn nước yên chi như vậy, có không ít loại che được khuyết điểm.
Bổn cung định chọn một hai thứ gửi đến phủ ngũ vương, nói không chừng có thể khiến ngũ vương phi bớt giận”.
Chu Khiết thấy tinh thần nàng rất tốt, không giống vẻ yếu ớt khi vừa mới trở về.
Hơn nữa ý định này cũng không phí sức, không dám ngăn cản nữa, còn bảo người chuẩn bị xe ngựa hộ tống.
Trên xe ngựa, Triệu Khương Lan nghiêng đầu nhìn Mai Hương.
“Đồ bổn cung bảo người mang, có đem theo không?” Mai Hương cẩn thận gật đầu, lấy một cái bình nhỏ từ trong tay áo ra.
Bên trên viết một chữ “tửu” rất rõ ràng.
Đúng vậy, đây chính là ngọc nhưỡng lén trộm ra từ nhà kho của vương phủ.
Hai người khiêm tốn xuống xe, dặn dò thị vệ vương phủ đợi ở nơi cách đây không xa, không bảo họ theo cùng.
Vừa vào trong viện, Triệu Khương Lan nhanh chóng uống một hớp rượu rồi lại phun ra.
Sau đó tiện tay lấy hộp phấn bôi lên mặt thành hai răng mây đỏ.
Chỉ riêng việc ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người nàng, còn nhìn thấy vệt đỏ ửng không tự nhiên trên mặt nàng.
Ai cũng sẽ cảm thấy, vương phi nhất định đã uống không ít.
Mai Hương trợn mắt há miệng nhìn Triệu Khương Lan đi về phía phòng của Lý Mặc.
Nàng ấy vốn định theo, lại bị Triệu Khương Lan giữ lại trong viện.
Đợi sắp xếp ổn thỏa xong, liền nặng nề gõ cửa phòng Lý Mặc.
“Mở cửa! Mở cửa ra!” Lý Mặc ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, cảnh giác hỏi: “Là ai?” “Ta, bổn cung, Thần vương phi!”
Giọng điệu tự bao gia môn này nghe qua cực kỳ quái lạ, có vẻ bá đạo ngang ngược.
Lý Mặc có chút kỳ lạ mở cửa, nhìn thấy nữ tử bên ngoài dường như đã uống rất nhiều rượu, Sắc mặt hắn khẽ biển: “Thần vương phi, sao vậy, sao lại uống thành như thế?”
“Vui mà, vui vẻ mới uống rượu” Nàng trả lời một câu với vẻ đương nhiên, không nói lý lẽ đẩy hắn ra đi vào phòng.
Lý Mặc lúc này mới cảm thấy không ổn thỏa, yếu ớt ngăn động tác nàng lại.
“Vương phi, trễ như vậy rồi một mình nàng đến tìm tại hạ, là có chuyện gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...