Đợi đến khi rọi thứ hai mươi lăm cuối cùng kết thúc, phía sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên đã bị mồ hôi lạnh làm cho thấm ướt.
Hắn cũng không muốn ở trước mặt mọi người mà lộ ra vẻ yếu ớt.
Điều này không liên quan gì đến mặt mũi, mà là một loại cảnh giác không thể không tồn tại.
Dù sao ảnh hưởng của độc tình rất lớn, trước khi không có cách giải quyết, tuyệt đối không thể lộ ra.
Không thể không thể để lộ ra, cho dù là phải đối diện với người đã hạ độc tình với hắn.
Thẩm Hi Nguyệt và Mộ Dung Bắc Quý.
Hắn cũng không thể để lộ ra cảm xúc quá phận.
Nếu không sẽ chỉ trở thành tay lộ ra càng sâu, địa điểm yếu của mình đến trước mặt người khác.
Mặc dù Thẩm Hi Nguyệt té xỉu nhưng Triệu Khương Lan vẫn còn thanh tỉnh.
Thế nhưng phía sau lưng nàng đã bị dính đầy máu, dưới sự che giấu tại của áo khoác màu đậm, nhìn không ra được vết tích dữ tợn.
Nhưng nàng không có nổi sức để ngẩng đầu.
Hai mươi lăm roi này, dường như muốn nửa cái mạng của nàng.
Ngay cả hô hấp lúc này đều là đứt quãng, vừa nhẹ vừa suy yếu.
Thời điểm mới chấp hành, đại khái là do đau đớn khắc sâu trong lòng thúc giục, khiến nàng không cách nào bình tĩnh nổi.
Nhưng hiện tại động tác đã dừng, lại có cảm giác mệt mỏi mạnh mẽ lao đến.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, muốn ngủ một giấc thật ngon.
Một giây sau, nàng rơi vào ôm ấp quen thuộc.
Mộ Dung Bắc Uyên dùng hết sức ôm lấy người vào ngực, chăm chú ôm ngang nàng.
Hai tay nâng lên thân thể đã suy yếu tới cực điểm của nàng, cánh tay bởi vì đau lòng đều đang run rẩy.
Triệu Khương Lan thấy mùi xích lại gần chút, theo thói quen chôn mặt vào trong ngực của hắn.
Hoàng hậu cất giọng hô to: “Nhanh, nhanh đi mời thái y tới!”
Đây là tình trạng chung trong cung, thái y đã chuẩn bị đầy đủ đơn thuốc để uống, dược cao để bôi.
Chỉ là đối tượng đổi thành nữ chủ tử thân phận tôn quý là Thần vương phi, nên cuối cùng cũng hơi giật mình khi nhìn thấy.
Ngay cả Thái hậu cũng hơi không vui nhìn chằm chằm Văn Hi trưởng công chúa: “Bây giờ đã theo cách người nói mà dùng hình, cũng coi như cho Ngữ vương phi một bù đắp rồi chứ?
Văn Hi không cam lòng cắn răng: “Thái hậu yên tâm, ta đã đồng ý, nói lời sẽ giữ lời.
Thẩm Hi Nguyệt tất nhiên có thể trở lại vương phủ, nhưng trước đó ta cũng đã nói, đây là do Thần vương phi hứa sẽ có cách chữa trị được vết thương trên mặt An Linh mới có thể giữ lời.
Nếu sau này An Linh để lại sẹo, ta vẫn còn phải tìm Thẩm Hi Nguyệt tính toán cho rõ ràng chuyện này.”
Bà ta nói xong, liền dẫn Triệu An Linh không cam lòng rời đi.
Dựa theo cung quy, vương gia đã lập phủ, phong vương không thể tùy tiện ngủ lại trong cung, nhưng dưới tình huống đặc biệt có thể phá lệ.
Giống như dáng vẻ gần chết đêm nay của Triệu Khương Lan và Thẩm Hi Nguyệt, Thái hậu kiên trì muốn giữ người của Thần vương lại.
Bọn họ đều được sắp xếp ở lại trong viện mà Mộ Dung Bắc Uyên đã ở trước đó trong cung.
Bên trong tâm điện yên ắng, Mộ Dung Bắc Uyên cho tất cả hạ nhân lui xuống, một mình trông coi Triệu Khương Lan.
Bỗng nhiên, một ngụm huyết khí tích tụ ở trước ngực cuồn cuộn dâng lên.
Cuối cùng hắn không nhịn nổi, phun ra một ngụm máu vào trong chậu nhổ.
Vừa rồi hắn vẫn chịu đựng, không tiện phát tác.
Mà lúc này máu ở ngực của hắn tích tụ lại, cảm thấy khó chịu.
“Khương Lan”
Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận nắm chặt tay nàng, đưa tay đặt lên mặt của mình.
“Khương Lan”
Hành động của cho rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như đang gọi bảo vật gia truyền trân quý gì đó.
Lúc này ý thức của Triệu Khương Lan vẫn mơ hồ.
Trên người nàng rất nóng, vừa rồi thái y cũng nhìn ra nàng đã phát sốt.
Nhưng thân thể của nàng lúc này đang suy yếu, không dám uống bất kỳ thuốc hạ sốt nào, lo lắng dược tính quá mạnh,vàng không chịu đựng nổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...