Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Nàng ta hùng hổ dọa người nói: “Một đồ vô dụng còn giữ lại có tác dụng gì, nói không chừng, thời điểm mấu chốt trái lại sẽ còn đâm cho chủ cũ của ả ta một đao.
Tiếp tục giữ lại mạng của Thẩm Hi Nguyệt, không bằng… giết chết ả ta đi rồi tính”
Đại khái là nghĩ đến loại kết cục kia, trên mặt Triệu An Linh bày biện ra một loại khoái ý không hiểu.
Nhưng loại tuỳ ý này tùy ý không hiện ra được lâu, nàng ta đã bị hung hăng tắt một cái.
Khí lực của Mộ Dung Bắc Quý vô cùng lớn, trực tiếp đánh cho Triệu An Linh ngã xuống đất.
Cung nhân ở bên cạnh lại không một dám đi lên đỡ.
Hắn ta hung ác dữ tợn, cúi thấp đầu nhìn nàng ta.
“Tác dụng của nàng ấy còn lớn hơn người nhiều, ngươi tốt nhất đừng gây chuyện cho bản vương gây.
Nếu để cho bản vương biết người dám ở sau lưng động tay động chân gì, để nàng ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy người nhất định phải chết”
Ngón tay tinh tế của Mộ Dung Bắc Quý đặt ở trên cổ nàng ta, đáy mắt nói là sự bạo ngược, âm trầm không rõ.
“Nàng ấy xảy ra chuyện, bản vương muốn người phải chôn cùng.
Ta nói được thì làm được”
Lúc này Triệu An Linh rốt cuộc đã biết sợ.
Ngón tay của hắn tự lực, giống như chỉ cần xoay một chút có thể muốn mạng nhỏ của nàng ta.
Lạc quý phi tượng trưng kéo nhi tử lại, kéo hai người ra.
“Được rồi, ầm ĩ gì chứ, tốt xấu gì An Linh cũng là vương phi của con, nói cái gì mà chết hay không.
Nó có lỗi, con nhắc nhở nhiều hơn là được.”
Nàng ta nói xong, cho người đỡ Triệu An Linh.
“Con cũng không cần lúc nào cũng bày ra loại tính tình nhỏ mọn kia.
Mặc dù Liên gia ta giờ là ở dưới đáy, nhưng còn không chưa gãy, cuối cùng là ai chết trong tay ai, còn chưa nói được đâu.
Về phần Thẩm Hi Nguyệt… cũng không cần hoàn toàn bao che làm gì.
Ả ta xác thực là có tác dụng lớn, không đến cuối cùng, cũng không thể nói cái gì, cho nên con tuyệt đối đừng tự cho là thông minh đối phó ả ta.
Nếu không, bạn cung cũng sẽ rất không vui”.
Lạc quý phi híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia vô cùng ác độc.
Thẩm Hi Nguyệt lạnh run xoa xoa cổ, cẩn thận từng li từng tí.
nhìn Mộ Dung Bắc Quý một chút, đồng ý.
Từ trong cung đi ra, Mộ Dung Bắc Quý mang thần sắc âm u đi ở phía trước, Triệu An Linh không cam lòng đi theo, đến cùng không dám lại làm loạn.
Mà ở bên kia, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên cũng không hề rời đi.
Không vì cái gì khác, là vì không thấy Thẩm Hi Nguyệt.
Thẩm Hi Nguyệt ở trên yến tiệc không ngừng rót rượu cho mình, bọn họ vốn không có để ý, càng không biết nàng ta ra ngoài lúc nào.
Chỉ là chờ đến khi đi tìm người, lại phát hiện không thấy nàng ta.
Mặc dù bây giờ hai người đều không chào đón vị Trắc Phi nói láo hết bài này đến bài khác, nhưng người là bọn họ đưa đến, nếu thật sự xảy ra chuyện, sẽ không thể giao phó được.
Vất vả lắm mới có một tiểu nha hoàn tìm thấy được nữ nhân đang dựa vào trên bàn ở đình bên cạnh hồ.
Mộ Dung Bắc Uyên trầm mặt để cho người đưa đỡ nàng ta, lảo đảo ra cổng Thần Hổ.
Oan gia ngõ hẹp, vừa mới ra đã gặp phu thê Mộ Dung Bắc Quý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...