Đã rất muộn rồi, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không có ý quay lại.
Hôm nay có khi nào hắn đến ngủ ở Dạ Chiểu các không.
Triệu Khương Lan vốn cũng không sai, Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy nên lạnh lùng với nàng, nếu không phải gần nhất quá sủng Triệu Khương Lan, nàng khó tránh khỏi ý sủng mà kiêu, không phân rõ nặng nhẹ.
Ai ngờ vừa mới chuẩn bị trở trong nội viện của mình để ngủ, Chu Dương đến cầm đèn thay hắn đã nói một câu.
“Vừa rồi bọn nha hoàn vội vã đi cao trị bỏng, cũng không biết vết bỏng trên tay Vương phi như thế nào rồi”
Mộ Dung Bắc Uyên sững sờ tại chỗ.
“Ngươi nói cái gì?”
Trong Dạ Chiểu các, A Sở ở bên ngoài coi chừng: “Vừa rồi người trong viện vương gia đến nói, nói vương gia hôm nay không tới.
Vương phi, ngài đừng đợi, đi ngủ sớm một chút đi”
Triệu Khương Lan ừ một tiếng, tắt nến lại nằm xuống lần nữa.
Ngực của nàng hơi khó chịu, dường như không quá dễ chịu.
Bởi vì sinh bệnh sợ lạnh nên bọc mình lại.
Lúc này mới hơi buồn ngủ, có tiếng mở cửa ở bên ngoài vang lên.
Triệu Khương Lan mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, còn chưa kịp hỏi là ai, tay đã bị người ta nắm.
Nàng giật mình, cơn buồn ngủ cũng biến mất hơn nửa.
Dựa vào cảm giác và xúc cảm nhận ra hình dáng người kia, nàng thăm dò gọi: “Vương gia?”
Mộ Dung Bắc Uyên ừ một tiếng, cũng muốn cầm lấy tay khác của nàng.
“Lúc trước nàng bị bỏng là tay nào?”
Triệu Khương Lan hơi giật mình há to miệng.
Lúc đầu nàng không muốn để cho Mộ Dung Bắc Uyên biết, miễn cho trong lòng của hắn không thoải mái.
“Ai nói cho chàng thế?”.
Mộ Dung Bắc Uyên không có trả lời, chỉ hỏi lại lần nữa: “Mau nói, tay nào.”
Triệu Khương Lan đưa tay trái ra.
Hắn đặt vào tay, vuốt vuốt, quả nhiên ngửi thấy mùi thuốc.
“Còn đau không?”
“Tốt hơn nhiều rồi, chàng không cần lo lắng”
Lúc đầu Mộ Dung Bắc Uyên không nói chuyện, một lúc lâu sau mới nặng nề mở miệng.
“Sao ta có thể không lo lắng chứ.
Chẳng qua mới không nhìn nàng có một lát, chân tay nàng đã lóng ngóng, bỏng được rồi?”
Triệu Khương Lan thấy hắn không chê mùi không dễ ngửi, thậm chí còn đưa tay nàng lên miệng thổi lên, trong lòng hơi ấm áp.
“Thiếp cũng không phải cố ý, chính là thời điểm làm chè đậu đỏ cho chàng không cẩn thận, vốn muốn nếm một chút, kết quả thìa bị lệch nên đổ ra”
Động tác trên tay Mộ Dung Bắc Uyên dừng lại.
Nếu chà đậu đỏ? Chén chè kia lại là nàng tự mình làm… Sao nha hoàn kia không nói rõ chứ! Thật là đáng chết.
Hắn hơi ảo não.
Lúc ấy hắn không hề nghĩ ngợi gì để Mai Hương bưng đi, cũng nghe được động tĩnh, liền biết Triệu Khương Lan ở ngoài cửa, khẳng định trong lòng nàng sẽ khó chịu.
Nữ nhân này, luôn có cách khiến cho trái tăm bị se lại.
“Chè đậu đỏ ở đâu rồi?” Mộ Dung Bắc Uyên bất thình lình mở miệng.
Triệu Khương Lan me man nhìn hắn: “A? Ở phòng bếp “Lúc trước ta không biết là nàng làm, nếu không ta nhất định sẽ uống.
Ta không phải cố ý không uống, nàng đừng buồn”
Mộ Dung Bắc Uyên nói xong, liền muốn đứng dậy đi ra ngoài.
Triệu Khương Lan thấy dáng vẻ này của hắn, đại khái biết hắn muốn làm gì, vội vàng xuống giường mặc y phục đi theo.
Quả nhiên Mộ Dung Bắc Uyên đi tới phòng bếp, tìm thấy chè đậu đỏ ở trong nồi đã sớm nhão, nguội từ lâu.
Hắn mím môi, tự mình cầm bát muốn lấy cho mình một bát.
Triệu Khương Lan thấy vậy vội ngăn lại: “Này này, chàng làm gì đấy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...