Triệu Khương Lan lại ăn miếng: “Đúng thế.
Trước đó thiếp đã đọc trên sách, nói chỉ cần phục dụng, hấp thụ chất lỏng của hoa liền có thể giải độc”
Cho nên nàng cố ý nhai đến nát.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe xong, thúc giục nàng nuốt cánh hoa xuống.
Nếu như cần chất lỏng, nói rõ một khi khô héo thì sẽ không có tác dụng.
Cho nên nhân lúc còn tươi phải nhanh ăn đi.
Đợi nàng ăn xong, Mộ Dung Bắc Uyên ôm lấy mặt của nàng: “Thế nào, có cảm giác gì không?”
Triệu Khương Lan dở khóc dở cười: “Lúc này thiếp không có phát tác, làm sao biết có tác dụng hay không.
Hơn nữa gần đây hẳn sẽ không có tuyết rơi, phải đợi đến thời điểm tuyết rơi mới thấy được hiệu quả?
Mộ Dung Bắc Uyên buông nàng ra, vẫn không nhịn được mà cắn răng.
“Cuối cùng vẫn là tiện nghi cho tiểu tặc kia! Nếu không phải nể mặt của nàng, sao bản vương lại sẽ bỏ qua hắn chứ”
Triệu Khương Lan tiến tới muốn dỗ hắn, thế nhưng lúc này Mộ Dung Bắc Uyên thật sự hơi tức giận.
Ban ngày không phát tác, có điều muốn ở trước mặt người ngoài giữ chút mặt mũi cho nàng nhưng cũng không có ý nghĩa hắn đồng ý với cách xử lý như thế.
Mù quáng dung túng cho một tên tội phạm không phải là tác phong làm việc xưa nay của hắn.
Mặc dù Triệu Khương Lan đã được hoa sen, trong lòng hắn cũng yên tâm, chỉ là cũng không thể nguôi giận.
“Được rồi, nếu nàng đã không có chuyện gì thì trở về nghỉ ngơi đi, bản vương đi xem công văn một lát”
Mai Hương có hơi bận tâm nhìn bóng lưng của Mộ Dung Bắc Uyên.
“Vương phi, cho tới bây giờ vương gia chưa từng lạnh lùng với ngài như vậy.
Phải làm sao mới ổn đây.”
Nàng tới muộn, cũng không biết Mộ Dung Bắc Uyên đã từng đối xử với Triệu Khương Lan thế nào.
Từ khi Mai Hương bắt đầu vào cửa, bọn họ thật sự chưa từng có mâu thuẫn gì cả, Mộ Dung Bắc Uyên ngoan ngoãn phục tùng, vô cùng quan tâm đến nàng.
Nhưng bây giờ trở mặt, biểu cảm nhu tình nhìn nàng uống thuốc cũng biến mất không còn nữa.
Điều này cũng làm cho Triệu Khương Lan có hơi không thích ứng được.
“Bỏ đi, nếu vương gia đã có công vụ phải xử lý, bản cùng liền đến phòng bếp tự mình làm chút canh để chàng ấy ăn khuya Mùa đông rét buốt, Triệu Khương Lan muốn làm chút chè đậu đỏ.
Nàng hoàn toàn không biết làm cơm, nhưng vì dỗ người cũng nên bỏ ra thành ý.
Cho nên nàng rửa tay, để đầu bếp trong phủ tại ở bên cạnh dạy mình, nhưng toàn bộ hành trình đều là một mình nàng ra tay.
Cuối cùng ninh hơn nửa canh giờ, đậu đỏ ở mới cuối cùng đã mềm đi.
Triệu Khương Lan có cảm giác vô cùng thành công, chuẩn bị nếm thử.
Lại không nghĩ thìa lắc một cái, canh ở bên trong đổ một chút ra ở mu bàn tay khác, nhất thời phỏng thành một vệt.
Đám thuộc hạ tất nhiên là bị dọa cho luống cuống tay chân, vội vàng thoa cao cho nàng.
May mắn không có nổi bọt bong bóng.
Chỉ là trên làn da tuyết trắng có một vệt hơi đỏ, làm sao thể nào cũng không mất được.
Đáng thương cảm thì đáng thương, nhưng lúc này nàng không nghĩ muốn giả vờ đáng thương với Mộ Dung Bắc Uyên.
Triệu Khương Lan sợ giấu không nổi, liền để Mai Hương mang qua.
Ai ngờ Mộ Dung Bắc Uyên không hề nể mặt gì, Thậm chí nhìn thấy Mai Hương còn càng tức giận hơn.
Thấy nàng ta mang chè đậu đỏ đến, ánh mắt lạnh lẽo.
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh nhạt hỏi: “Làm gì?”.
“Vương gia, đây là Vương phi cố ý..”
Còn chưa nói hết lời, Mộ Dung Bắc Uyên tức giận cắt ngang nàng ta.
“Bản vương không muốn uống.
Nhìn thứ này dính như vậy, đừng để ở đây làm chướng mắt, mang đi đi.”
Triệu Khương Lan đứng ở ngay ngoài cửa, nghe hắn nói như thế, trong lòng hơi khó chịu.
Mai Hương mất mác, bưng đồ vẫn còn như cũ không thay đổi gì ra.
Triệu Khương Lan khẽ nhắm mắt lại: “Bỏ đi, trước tiên mang về”
Haizz, trong lòng nàng buồn rầu, thật là khó dỗ mà.
Kẹp ở giữa hai vị phu trước trước sau, quả thật trái phải không phải là người.
Đây là chè đậu đỏ Vương phi tự mình làm, đám hạ nhân tự nhiên cũng không dám uống, để lại trong phòng bếp.
Triệu Khương Lan rầu rĩ không vui ngồi chốc lát, sau khi tắm thì về giường nằm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...