“Cho nên, hôm nay bản cũng được người, cũng coi là giúp người một ân lớn.
Bản cũng bị vọng, sau này ngươi có thể giúp đỡ, giới thiệu sư môn của ngươi cho bản cung.
Vương gia nhà ta thanh tâm quả dục, không thích kết giao với thế lực võ lâm, thế nhưng bản cung không giống.
Nếu có thể có chút giao tình trong giới võ lâm, một vài chuyện mà thị vệ khó thực hiện, tự nhiên có người trong võ lâm có thể làm được, đúng chứ?”
Lí Mặc hơi nheo mắt: “Ý của Vương phi là sở dĩ dốc hết sức để giữ ta lại là vì sau này môn phái của tại hạ có thể để Vương phi sử dụng Nàng nhấp một ngụm trà: “Bản cũng biết, người trong võ lâm các ngươi trời sinh tính thanh cao, có thể không muốn làm tay sai cho hoàng thất, bản cũng sẽ không làm khó.
Chỉ là bản cung đã lộ ra thành ý, còn phải xem ý tứ của công tử ngươi nữa”.
Trong lòng Mai Hương vỗ tay cho Triệu Khương Lan.
Bản lĩnh bịa chuyện của cái miệng chủ thượng thật sự lợi hại.
Nàng nào biết của Lí Mặc là thân phận gì, còn nhất định thay hắn sắp xếp danh hiệu người trong võ lâm.
Dạng hành vi mà nàng cố sức giữ gìn hành vi lập tức liền có ý nghĩa.
Lí Mặc cũng lập tức bị làm khó.
Hắn nào có sự môn gì chứ, đành cắn răng kiên trì nói.
“Công phu này của tại hạ và vị sư muội thật sự là từ cùng một môn phái.
Chỉ là tuổi tác gia sư đã cao, không thích tham dự chuyện triều đình, chỉ sợ khó mà kết đồng minh với Vương phi”
Triệu Khương Lan cũng không giận: “Vậy sao.
Nếu tuổi tác đã cao, chỉ cần muốn lui vị nhượng chức.
Bản cũng thấy, ngươi chính là một mầm mống tốt, nói không chừng sau này người chính sẽ là môn chủ mới.
Đợi đến khi đó, bàn lại chuyện kết đồng minh cũng không muộn”
Lí Mặc thống khổ, gật đầu nhẹ: “Cũng được.
Tại hạ sẽ tự tận sức”.
Mai Hương ở bên cạnh liều mạng mím môi.
Không được cười, phải nhịn dù có muốn cười đi nữa!
Lúc này Triệu Khương Lan mới làm ra vẻ thỏa mãn, dẫn người đi.
Vừa ra khỏi cửa, Mai Hương liền ôm bụng vui đến không được.
“Ôi chao, Vương phi, người thật là vui tính.
Thế mà còn bố trí ra cả môn phái võ lâm nữa.
Vừa rồi tý nữa là nô tỳ kìm nén đến mặt đỏ lên”
Triệu Khương Lan thở nhẹ: “Ngươi biết gì chứ.
Lí Mặc đa nghi nhất.
Hôm nay coi như ta nói như vậy, sau này hắn cẩn thận nhớ lại, nói không chừng còn sẽ cảm thấy cử chỉ của ta khác thường nữa.
Có điều, vẫn tốt hơn là không có đạo lý.
Ta chỉ mong hắn sớm yên tĩnh đi rồi, đừng gây rắc rối cho bản cung”.
Nàng xác thực là có cái lưỡi dẻo quẹo.
Bản lĩnh này vẫn vào thời điểm lúc trước đi theo Lí Mặc nam chinh bắc chiến luyện mà ra được mồm mép.
Năm đó cũng không phải tất cả phiên vương đều nghĩ đến chuyện đầu với triều đình.
Nàng là nữ nhân của thái tử, có mấy lần hắn tự mình đi thuyết phục phiên vương có đức tài bình thường giao lại cho quyền đứng đầu quân đội.
Đen đều có thể nói thành trắng.
Rèn luyện trong núi đao biển lửa luyện ra được cái lưỡi ba tấc, lại có một ngày tác dụng ở trên chính đầu của Lí Mặc cũng là nghiệt duyên.
Thời điểm muộn, quả nhiên Lí Mặc như đúng hẹn dẫn Liên Hoa tới.
Hắn rất cẩn thận, chỉ dẫn gửi mình hoa sen tịnh để hồ điệp đến, để tiểu Tửu đưa đến vương phủ.
Mộ Dung Bắc Uyên trở về liền thấy hoa đặt trong thùng băng, chỉ còn một lại hoa, nào còn vẻ kinh diễm tuyệt vời ngày mới gặp chứ.
Trong lòng của hắn toát ra bốn chữ lớn, phung phí của trời.
Hắn lập tức hắn không quá vui vẻ, nhìn Triệu Khương Lan: “Nàng kiểm tra thử xem có phải là thật hay không?
Triệu Khương Lan nhìn cẩn thận một chút, gật đầu: “Hoàn toàn thật sự là hoa sen tịnh để hồ điệp lần trước”
Nếu như đồ đã bị cắt ra, muốn truy cứu là không thể được, có thể giải độc là tốt rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên vội hỏi: “Nàng phục dùng như thế nào?”.
Trong ánh mắt chân thành của hắn, Triệu Khương Lan chậm rãi ngắt một cánh hoa, đa vào trong miệng nhai, nuốt xuống.
Mộ Dung Bắc Uyên trợn mắt hốc mồm: “Cứ như vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...