Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Triệu Khương Lan khẽ cau mày, trong lòng nhanh chóng nhớ lại những loại hàng hóa mà hai nước trao đổi nhiều nhất, thử suy đoán ra ý đồ lần này của Lý Mặc.

Nhưng trong ấn tượng của nàng, nàng thật sự không nhớ Lý Mặc đã từng nhắc tới chuyện mua bán.

Chỉ biết rằng hắn đã từng phải một đoàn thuyền vào năm, đi cũng phải hơn một năm, ngân lượng đều là nàng rút ra từ trong kho bạc.

Thấy nàng lo lắng, Mộ Dung Bắc Uyên xoa đầu Triệu Khương Lan.

“Được rồi, sao lại cau mày rồi, những chuyện của triều đình đầu cần nàng phải lo lắng”
Sau khi nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói xong, Triệu Khương Lan yên lặng không một tiếng động.

Không khỏi lắc đầu tự giễu.

Nàng đã quen với việc lo lắng rồi, theo bản năng bắt đầu bàn tỉnh.

Nhưng lại quên mất rằng bản thân bây giờ chính là Thần Vương Phi sống trong nhung lụa, không còn là hoàng hậu cực nhọc ở trong trong Vị Anh Cung nữa.

“Khi nào thì người của Vinh Dương đến?”

“Có lẽ chính là ngày mai.

Vốn dĩ phụ hoàng nói rằng muốn đích thân đến đón trưởng công chúa nhưng bởi vì xung đột với công vụ, người đặc biệt yêu cầu cha nàng chăm sóc tốt cho trưởng công chúa.

Người thân là quốc quân, đương nhiên là phải tiếp kiến sứ thần, bổn vương cũng sẽ đi cùng.”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Có biết lại lịch của người tới không?”
“Một vị quan viên của Bộ Hộ, một vị thị bách sử, còn có mấy hoàng thương.

Không cần mất quá nhiều tâm sức.

Nếu không phải là nghe nói đã mang tới không ít quà tặng năm mới, thì phụ hoàng cũng lười biếng để đích mình tổ chức tiệc.”
Nàng gật đầu với chính mình, quay đầu lại ra lệnh cho Mai Hương: “Vinh Dương đã phải sử giả đến, chuyện này sao ta không biết, bảo Hồng Vân có thời gian… Không, nàng ấy gần đây phải chuẩn bị chuyện hôn lễ, không chắc có thời gian.

Vậy thì, hãy nói với vị đường chủ đó bảo điều tra thử thông tin chi tiết về những người sắp đến, còn có những hoàng thương đó đã làm gì trước đây.


Mai Hương nghe tới sứ giả Vinh Dương cũng rất ngạc nhiên, vội vã đi ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Bắc Uyên tiến cung, bận rộn công việc rồi.


Hắn vốn dĩ luôn hành động nhẹ nhàng và chậm rãi, ai mà biết được khi hạ nhân mang đồ dùng rửa mặt vào cửa, một cơn gió lùa qua.

Căn phòng phát ra tiếng ầm cực lớn.

Mộ Dung Bắc Uyên liếc mắt trách móc hạ nhân đang làm nhiệm vụ, người này sợ tới mức quỳ xuống nhận tội.

“Tùng Cẩm!” Triệu Khương Lan vốn dĩ đang nằm mơ, nghe thấy động tĩnh đó lại ngồi thẳng dậy, giấc mơ trước đó cũng đột ngột kết thúc.

Chính là mùa đông, mồ hôi sau lưng cũng ướt đẫm cả một mảng rộng lớn.

“Có chuyện gì vậy?” Mộ Dung Bắc Uyên đang cầm khăn lau mặt, liền bước tới: “Hạ nhân không cẩn thận đóng cửa không kỹ, khiến nàng sợ hãi rồi”.

Triệu Khương Lan còn chưa tinh hoàn toàn, ngơ ngác gật đầu.

Mộ Dung Bắc Uyên ghé vào trán nàng một nụ hôn: “Ngủ tiếp một lát, nhìn sắc trời thì hai ngày nữa nói không chừng sẽ có tuyết rơi dày đặc”
Chờ nàng thành thật nằm xuống một lần nữa, Mộ Dung Bắc Uyên lại nhìn nàng bằng một cái nhìn phức tạp.

“Lúc nãy nàng kinh sợ hét lên một cái tên.

Nghe có vẻ rất quen tại.

Cái tên Tùng Cẩm này, hình như trước đây nàng cũng đã từng nhắc qua một lần.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui