Thẩm Hi Nguyệt tới nhà họ Lâm, cả người mặc đồ đen, trông có chút u ám.
Nàng ta dựa theo lễ tiết cúi lạy người đã chết, sau đó dặn dò Lâm phu nhân vài câu rồi chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng ta nhìn tới nữ tử bên cạnh Lâm phu nhân, trong lòng không khỏi run rẩy.
Nữ tử đó đón nhận ánh mắt nàng ta, hành lễ rồi thấp giọng ho khan vài tiếng.
“Vị này là?”
“Là muội muội của Gia Uyển, Lâm Linh Nhi”
Trong lòng Thẩm Hi Nguyệt thầm kinh ngạc, không ngờ trên đời lại có người giống nhau đến như vậy.
Vừa rồi mới nhìn thấy, còn tưởng rằng Lâm Gia Uyển chưa chết.
Nàng ta giữ chặt lấy Lâm Linh Nhi nhìn thật kỹ, Lâm Linh Nhi bị nàng ta nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, nhưng lại không dám tránh ra.
“Giống, thật sự quá giống, trước kia hình như Gia Uyển cũng từng nhắc tới, bệnh tình của người rất nghiêm trọng, hôm nay nhìn thế này xem ra không có gì đáng ngại”
Lâm Linh Nhi thẹn thùng gật đầu: “Làm phiền trắc phi quan tâm.
Tiểu nữ có đại phu ở bên ngoài dốc lòng điều trị hàng năm, khỏe hơn rồi mới dám hồi phủ, vì sợ bệnh tình lúc trước sẽ làm ảnh hưởng tới cha mẹ trong nhà”
“Hiện giờ người đã khỏe rồi, sau này sẽ ở lại kinh thành chứ?”
Lâm Linh Nhi tiếp lời, bị thương nói: “Dù sao thì trưởng tỷ cũng mất rồi, cha nương thì đã già, tiểu nữ nhất định phải làm tròn đạo hiếu mới được.”
Trong lòng Thẩm Hi Nguyệt thầm nghĩ, nàng ta có dáng vẻ xinh đẹp, gia thể lại tốt.
Tuy rằng chuyện Lâm Gia Uyển tự sát khiến Lâm D có chút hổ thẹn nhưng bên ngoài đều đang trách nhà họ Liên.
Hoàn thượng e là sẽ càng thêm coi trọng tâm thái úy hơn so với trước đây.
.
truyện xuyên nhanh
Hơn nữa nàng ta không giống với Lâm Gia Uyển lúc trước có trói buộc hôn ước với thái tử nên không có hào môn nào dám cầu hôn Một cô nương khuê các như vậy, e là sẽ có không ít người động lòng.
Thân phận của Lâm thái úy đặc biệt, tuy nói là không có thực quyền nhưng phẩm cấp lại rất cao.
Huống hồ nhân mạch ở trong triều lại rộng, đặc biệt là có không ít võ tướng đều có giao tình với ông ta.
Thật đúng là không biết sẽ nhìn trúng nhà ai đây.
Nhận thấy sự đánh giá của Thẩm Hi Nguyệt, Lâm Gia Uyển âm thầm nắm chặt tay để bản thân bình tĩnh lại, không thể để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Cũng may là Thẩm Hi Nguyệt không ở lại lâu, rất nhanh đã rời đi.
Tại Thần vương phủ, ám vệ báo cáo tỉ mỉ chuyện vừa rồi ở Lâm phủ.
Triệu Khương Lan như suy tư gì đó: “Lâm Linh Nhi? Sao bản cũng không biết nàng ta còn có một muội muội song sinh chứ Chuyện này đúng là kỳ quái, nếu như đúng theo lời người nói, hành động và sắc mặt không khác gì so với người khác, không giống như người bị bệnh, vậy thì sao nhà họ Lâm lại bỏ một đích nữ như vậy ở một thôn trang nuôi dưỡng chứ”.
Ám vệ lại nói vô cùng chắc chắn, hơn nữa Lâm nhị tiểu thư kia có cử chỉ đoan trang, đi theo phía sau Lâm phu nhân đối đãi với người khác vô cùng chu đáo, không có chút câu nệ nào..
Điểm này Lâm Linh Nhi cũng từng suy nghĩ qua.
Tuy rằng nàng ta cũng muốn trang điểm cho yếu ớt một chút nhưng lại lo lắng người ngoài nhìn thấy sẽ xem nhẹ mình.
Thân là một nữ nhân cao ngạo, nàng ta sao có thể để người khác nắm được nhược điểm.
Vì vậy bèn hào phóng không chút giấu diếm.
Triệu Khương Lan cũng nói việc này với Mộ Dung Bắc Uyên nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại không nghĩ nhiều.
Hắn không chút để ý mỉm cười: “Quan tâm một nữ tử làm gì, chắc chắn rằng nàng ta sẽ không gả đến nhà họ Liên.
Sau này gả cho con cháu nhà ai thì đã có nhà họ Lâm lo, nàng lo lắng cái gì?
“Huynh không sợ nàng ta được hứa hôn cho vị hoàng tử nào sao?”
“Dù sao thì bên cạnh ta cũng sẽ không thêm người, đừng tới làm phiền bổn vương là được”
Thấy hắn không có hứng thú nói về người khác, Triệu Khương Lan cũng nói sang chủ đề khác.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì từ ngày mai tới rất lâu sau này, ta sẽ không thể sống những ngày tốt đẹp nữa.”
Mộ Dung Bắc Uyên lúc này mới ngước mắt, ôm lấy nàng vào lòng khẽ hôn: “Tại sao? Ai dám không cho nàng sống tốt”
“Văn Hi trưởng công chúa đã tới ngoài thành, dù có đi chậm thì ngày mai cũng tới nơi.
Nhà họ Liên thành ra thảm hại như vậy, trong lòng Triệu An Linh và quận chúa Di Thanh chắc hẳn sẽ vô cùng căm hận ta, khó khăn lắm mới có thể đưa trưởng công chúa hồi kinh, sao có thể không thể hiện chút thị uy chứ”.
Trong ấn tượng của nàng, vị trưởng công chúa kia có tướng mạo rất nghiêm khắc và đặc biệt khó tính khi gặp người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...