Hắn hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ đó là nam hay nữ, miễn là người sống thì đều nguy hiểm tất.”
Hôm sau, hai người ăn bữa tối ở trong phủ xong mới ra ngoài.
Thời tiết bên ngoài khá lạnh, hơn nữa vì đã tối, vậy nên Triệu Khương Lan bị Mộ Dung Bắc Uyên yêu cầu che kín mít.
Nàng mặc một chiếc áo gấm dày màu hồng phấn, trên áo dùng chỉ màu trắng và hồng thêu hoa mai vàng, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo choàng làm từ lông cáo trắng.
Dù chỉ nhăn mày một lần cũng cao quý vô cùng.
Mộ Dung Bắc Uyên lại mặc một cây đen, thoạt trông u ám già dặn.
Khi hắn bước đi trong viện, bóng lưng dường như hòa thành một thể cùng bóng tối.
Nhưng khi xoay người nhìn thấy gương mặt ấy, trắng như tuyết, kiêu ngạo không gì sánh được, chỉ cảm thấy nghiêm nghị không thể xúc phạm.
Mai Hương và Đông Diệu theo sát phía sau hai người, nhìn thấy trang phục của họ đều thấy hơi kinh ngạc trước cái đẹp.
Là một thuộc hạ sống chết theo chủ, Mai Hương vững chắc noi theo thẩm mỹ chủ tử của mình.
Lúc này nhìn Mộ Dung Bắc Uyên đúng là càng quan sát càng thấy hài lòng, thậm chí còn vứt vị đế vương cao quý của Vinh Dương ra sau đầu luôn.
Tuy rằng vua của Vinh Dương cũng có vẻ bề ngoài xếp hạng nhất đấy, nhưng nếu đặt lên bàn cân so sánh với vị điện hạ này thì chung quy vẫn kém mấy phần.
Sự tán thành của những người thích cái đẹp chỉ đơn giản vậy thôi.
Khi bọn họ đến bên bờ hồ Yên Ba, thì ở đây đã có rất nhiều người đến tụ tập.
Mộ Dung Bắc Uyên còn nhìn thấy vô vàn gương mặt thân quen, thi thoảng có vài đồng liệu nhận ra hắn, lập tức bước lên phía trước thỉnh an Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan.
Bởi vì không phải ai cũng đã từng gặp Triệu Khương Lan, vậy nên không phải tất cả mọi người đều biết sự thay đổi mấy ngày nay trong Thần vương phủ.
Thế nên vẫn có vài quan viên cá biệt không chắc chắn nữ tử bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên là vương phi hay trắc phi.
Chỉ có thể kiên trì nói: “Bái kiến phu nhân”
Mộ Dung Bắc Uyên nhướng mày, giọng nói hơi rét lạnh: “Hồ đại nhân sau này hãy nhớ cho kĩ, đây là vương phi của bổn vương.”
Đối phương nhất thời bứt rứt nhận lỗi: “Hạ quan trí nhớ kém, bái kiến vương phi”.
Triệu Khương Lan vội vàng cười cho người ta lui xuống.
“Huynh làm gì đấy, đang yên thì phát cáu, người ta bị dọa phát khiếp rồi kìa.”
“Ai bảo ông ta gọi bậy, dám gọi nàng là phu nhân.
Vi phu gọi thế còn tạm chấp nhận được, dựa vào cái gì mà ông ta dám gọi bậy thế.”
Triệu Khương Lan véo hắn một cái: “Huynh đấy, yêu quái giấm chua chuyển thể à?”
Nàng vừa định trêu Mộ Dung Bắc Uyên thêm hai câu thì bất chợt nhác thấy nơi cách chỗ hắn không xa, hít một hơi khí lạnh.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng quay đầu: “Sao thế, nhìn thấy ai à”.
“Huynh nhìn bên trái phía sau huynh đi, người nọ có phải lưu công công hầu hạ bên cạnh phụ hoàng không” Nghe nàng nhắc nhở, đương nhiên Mộ Dung Bắc Uyên cũng nhìn thấy.
“Sao Lưu công cộng lại ở đây được? Chẳng lẽ phụ hoàng… không thể nào”
Triệu Khương Lan để trán: “Thảm rồi, ta chỉ biết tà tâm của phụ hoàng đối với Hồng Vân chưa dứt, chắc chắn ông ấy nghe nói hôm nay có hội đổ đèn, vậy nên âm thầm ra ngoài xem náo nhiệt”
Mộ Dung Bắc Uyên bịt miệng nàng: “Chú ý ngôn từ của nàng đi, cái gì mà tà tâm chưa dứt”
“Không được, ta phải tìm Hồng Vân nhắc mấy câu mới được, ngộ nhỡ phụ hoàng cưỡng ép nàng ấy thì phải làm sao đây”
Triệu Khương Lan nói xong thì ngay tức khắc kéo hẳn vào bên trong lâu Yên Vũ, nào ngờ lại chạm mặt Mộ Dung Bắc Tô ngay cạnh cửa.
Mộ Dung Bắc Tô nhìn thấy họ, nở nụ cười: “Haiz, tứ ca tử tẩu, hai người cũng đến rồi à.”
“Lão Lục à, đúng là đi đến đâu cũng thấy đệ đấy nhỉ.
Để có thấy Hồng Vân đầu không?” Triệu Khương Lan hỏi vội.
Mộ Dung Bắc Tô hơi suy sụp: “Nãy đệ vừa hỏi chưởng quầy, ông ta nói Hồng Vân cô nương đã lên du thuyền từ lâu rồi, có lẽ phải ở trên đó mấy canh giờ mới xuống.
Du thuyền trên hồ nhiều như thế, đệ cũng chẳng biết đi đâu mà tìm nàng ấy nữa.”
“Du thuyền? Nàng ấy đi với ai thế.” Bởi vì không nhìn thấy Chiêu Vũ đế, Triệu Khương Lan lo lắng khôn cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...