Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Triệu Khương Lan lại nhắc tới Hồng Vân: “Hồng Vân cô nương đang ở trong lãnh cung kia… Nương nương định sắp xếp như thế nào? Lần trước ngài hứa với lão Lục nếu đệ ấy đồng ý đi dự tiệc sẽ thả nàng ấy ra.
Bây giờ chuyện của lão Lục vẫn còn lỡ dở chưa xong, cũng không thể cứ giam giữ nàng ấy như thế mãi.”
Sơ phi nghe Triệu Khương Lan nói thế cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.
“Vậy thì thả nàng ta ra, ngày mai nghĩ các đưa nàng ta ra ngoài là được.”
Triệu Khương Lan nghe thế thì chủ động nói: “Đúng lúc ngày mai ta cũng xuất cung, không bằng để Hồng Vân cô nương đi theo ta đi, cũng đỡ khiến nương nương lại phải suy nghĩ thêm về chuyện này.”
Sơ phi nghe nàng nói thế thì cười cười: “Không ngờ rằng vậy liền Thần vương phi lại nhiệt tình như thế, nếu vậy thì đành làm phiền người rồi.”
Sơ phi cũng không có quan tâm quá nhiều về Hồng Vân.
Nếu như nàng ta thật sự có ý với lão Lục thì những ngày ở trong cung này đã nghĩ cách mà dán vào rồi.
Nhưng nàng ta chẳng làm gì, ngày nào cũng vô cùng thành thật và yên tĩnh.
Hơn nữa Hồng Vân cũng từng nói mình đã có người trong lòng, nếu như không phải là hai bên thích nhau thì cũng chẳng có gì để sợ.
Bà hiểu con trai mình, mặc dù là hoàng tử, thân phận cao quý nhưng lại chưa từng có suy nghĩ muốn ép buộc người khác.
Lại càng sẽ không ăn cướp trắng trợn.
Cho nên thả Hồng Vân đi cũng không sao.
Triệu Khương Lan lấy cớ muốn bàn bạc việc xuất cung ngày mai với Hồng Vân nên đi về phía Chu Vân Cung.
Sao mà Triệu Khương Lan lại ngờ rằng mình sẽ bị một nha hoàn nhìn thấy đi về phía Chu Vân Cung chứ?
Nha hoàn kia cũng không phải ai khác mà chính là nha hoàn bên cạnh Công chúa Ninh Vân.
Lần trước Triệu Khương Lan “khai đao” thay Ninh Vân khiến nàng ta sợ gần chết, trên người còn có một vết sẹo rất lớn.
Ninh Vân suốt ngày trốn trong cung mắng Triệu Khương Lan là tiện nhân, mỗi lần nhắc tới nàng đều tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
khiến cho những người bên cạnh nàng ta cũng rất cảnh giác Triệu Khương Lan.
Nha hoàn vừa về cung là đã nói cho Ninh Vân: “Công chúa nô tỳ nhìn thấy Thần vương phi đi về phía Chu Vân Cung một mình, thậm chí còn không có người hầu nào đi theo.
Thật ra là vì Triệu Khương Lan có mang theo tín hiệu có thể gọi Phượng Vệ cho nên nàng mới không sợ.
Hơn nữa bây giờ nha hoàn bên cạnh Triệu Khương Lan đều là người trong cung Thái hậu, nàng không muốn phải giải thích nhiều nên mới đi một mình.
“Chu Vân Cung ư? Ngươi không nhìn lầm chứ, nàng ta chạy tới đó làm gì?”
“Chỗ đó vốn chẳng có người ở, chỉ có một lãnh cung mà thôi, nô tỳ sinh sống trong cung nhiều năm như thế rồi chẳng lẽ còn nhầm đường ư? Huống chi nô tỳ còn lén lút đi theo nàng ta một đoạn, chắc chắn không nhìn nhầm”
Ninh Vân đứng phắt dậy rồi nói: “Trời đã tối rồi, Triệu Khương Lan chạy tới lãnh cung làm gì? Đừng nói là lén lút hẹn hò với ai đó nhé?”
Cũng chẳng trách Ninh Vân nghĩ tới phương diện này, đúng là trước kia hay bắt được những cung nữ và thị vệ làm loạn trong lãnh cung.
Bị người khác bắt được thì chính là tội dâm loạn cung đình, đây là tội lớn.
Huống chi Triệu Khương Lan còn là Thần vương phi nếu như nàng thật sự làm gì đó thì chẳng khác nào làm mất hết mặt mũi của hoàng tộc.
“Nhanh lên, bản cung muốn bẩm bảo với Hoàng hậu nương nương” Ninh Vân vừa định đi về phía Tê Ngô Điện, lại nhớ rằng
Hoàng Hậu luôn rất thân với Triệu Khương Lan.
Bởi vì có Mộ Dung Bắc Hải nên Hoàng Hậu rất quan tâm chăm sóc Triệu Khương Lan.
Lỡ như nói cho Hoàng Hậu rồi bà che giấu chuyện này thì chẳng khác nào là làm lợi cho Triệu Khương Lan rồi ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...