Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Mộ Dung Bắc Hải nghe Triệu Khương Lan nói thế thì có chút khó hiểu mà hỏi: “Tại sao Hồng Vân lại biết câu thơ này?”
“Vốn muội nghĩ rằng nàng ấy ở lâu Yên Vũ gặp được nhiều người, nói không chừng có học trò vào kinh thi cử tới đó uống rượu, nghe bọn họ nói đến thì sao.

Nên muội có nói cho nàng ấy, để nàng ấy để ý giúp muội”
Mặc dù câu này có chút giả dối nhưng phần lớn đều là thật, Mộ Dung Bắc Hải tin ngay.

“Thì ra là thế, xem ra đây chính là duyên phận, hay là để huynh vào cung hỏi mẫu hậu vậy”
Triệu Khương Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Để muội đi chung với huynh”
Bên này hai người cùng nhau vào cung, một bên khách thì Mộ Dung Bắc Uyên cũng đang bận bịu chuyện thi cử.


Dựa theo lệ cũ, quan viên quản lý sắp xếp cho các học trò đi thi sẽ đích thân thăm hỏi thí sinh có thành tích xuất sắc trong đó.


Mộ Dung Bắc Uyên đành phải dẫn theo mấy người của Kinh bộ tới gặp, để có cái mà tâu lên Chiêu Vũ để.


Trong đó, người khiến người khác có ấn tượng nhất chính là Trần Lập Huy, học trò mười tám tuổi trúng giải nguyên.


Trần Lập Huy thuê một căn nhà nhỏ ở kinh thành ở chung với hai bạn học khác.


Khi bọn họ biết Thần Vương điện hạ tự mình tới nhà thì đều vô cùng sợ hãi và căng thẳng.

Mộ Dung Bắc Uyên an ủi vài câu, lại cổ vũ bọn họ sau đó mới chuẩn bị rời khỏi đây.


Ai ngờ Trần Lập Huy lại cố ý gọi hắn lại: “Điện hạ, tiểu nhân muốn hồ điện hạ về một người, đành cả gan ngắn điện hạ một bước.”
Mộ Dung Bắc Uyên thấy hắn khá nghiêm túc nên cũng đồng ý.


Những người khác đều lui ra ngoài, Trần Lập Huy quỳ xuống rồi nói với hắn: “Tiểu nhân muốn hỏi thăm một học trò đi thi ba năm trước đây, y tên là Trình Minh Kỳ, cũng là học trò trúng giải Nguyên ở Bình Danh vào kinh thi cử, lại ngoài ý muốn bị tội mà chết trong ngục tù.

Không biết là điện hạ có biết người này hay không?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm hẳn rồi hỏi: “Trình Minh Kỳ? Dường như bản vương có chút ấn tượng”
Trần Lập Huy dập đầu với hắn rồi nói: “Tiểu nhân không dám điện hạ, Trình Minh Kỳ này từng là thầy của tiểu nhân khi còn ở Bình Danh.

Từ nhỏ thì tiểu nhân đã theo học thầy ấy, bởi vậy thầy ấy có ân lớn với tiểu nhân.

Ba năm trước đây, y đạt giải nguyên rồi vào kinh thi cử, nghe nói lúc thi hội cũng đạt giải nguyên, trúng liền hai nguyên, nhưng không ai ngờ rằng trước khi thi Đình thì y lại vào tù, cuối cùng chết thảm”
Mộ Dung Bắc Uyên suy nghĩ, hóa ra là kẻ đó.



Chẳng trách hắn có chút ấn tượng.


Năm xưa Trình Minh Kỳ cũng giống như Trần Lập Huy, đều rất trẻ trung.


Bởi vì hắn trúng liền hai giải nguyên nên có rất nhiều người đều suy đoán hắn có thể đạt liền ba giải, trở thành tân khoa Trạng Nguyên.


Ai ngờ hắn lại phạm tội, không hề thi đình.


Về sau mọi người chỉ nhớ tới tên của ba người đầu bảng, cái tên Trình Minh Kỳ đã từng lấp lánh này cũng dần bị mọi người quên lãng.


Lúc đó Mộ Dung Bắc Uyên cũng không lớn lắm, hắn cũng chỉ là nghe nói mà thôi chứ không biết rõ ràng.


Bây giờ nghe người khác nhắc lại thì hắn cũng có chút thắc mắc.



“Ngươi muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Trình Minh Kỳ ư?”
“Đúng thế, tiểu nhân tự biết thân phận mình hèn mọn, không dám làm liều nhưng nghe nói điện hạ thống lĩnh Kinh Triệu phủ, lại là người chính trực.

Cho nên muốn xin điện hạ cho tiểu nhân một cơ hội biết chân tướng sự việc”.


Mộ Dung Bắc Uyên đỡ hắn lên rồi nói: “Chẳng mấy chốc sẽ thi hội, người vẫn nên dốc lòng ôn tập thì hơn, đừng để bị phân tâm.

Còn chuyện này thì bản vương có thể đi điều tra, nếu có kết quả gì sẽ để người thông báo với người một tiếng.

Nhưng bản vương vẫn hi vọng người nên chú tâm vào thi cử, đừng làm lỡ tương lai của mình”
Tất nhiên là Trần Lập Huy cảm tạ vô cùng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui