Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
"Đừng sợ, bổn vương chắc chắn sẽ cứu mẫu thân của nàng ra.
Địa điểm trên mảnh vải viết khá hẻo lánh, tại một chân núi thưa người ở.
Chúng ta không thể làm theo ời bọn họ, để mình nàng qua đó được.
Làm như vậy không chỉ không cứu được mẫu thân, chính nàng cũng sẽ rơi vào nguy hiểm."
Triệu Khương Lan gật đầu, nàng cũng cảm thấy như vậy.
Hơn nữa, nàng không biết võ công, nếu đối phương thật sự bố trí mai phục thì đúng là dữ nhiều lành ít.
Mộ Dung Bắc Uyên cau mày: "Không phải tên nhóc tên Tiểu Dương mà nàng mang về biết dịch dung à? Ta thấy nha hoàn Mai Hương nàng vừa thu thân thủ cũng khá lắm, mà dáng người của nàng và nàng ta cũng tương tự, người bình thường sẽ không thể phân biệt được."
Triệu Khương Lan trợn to mắt: "Ý vương gia là để Mai Hương thế thân thiếp đi ư?"
"Phải nói là để nàng ta thế thân nàng đi trước gặp những người đó.
Nhưng chỉ bằng mình nàng ta là không cứu được mẫu thân, chúng ta cũng không rõ đối phương mai phục thế nào.
Ta sẽ sắp xếp ám vệ sẵn sàng ở bốn phía, chỉ cần Mai Hương ứng phó được với bọn họ là chúng ta có thể vọt vào trợ giúp!".
Quyết định này là lý trí nhất, cũng có khả năng chấp hành nhất.
Triệu Khương Lan gật đầu, xoay người đi tìm Mai Hương thương lượng.
Mai Hương lập tức đồng ý.
"Vương phi yên tâm, nô tỳ chắc chắn dùng hết sức mình cứu phu nhân ra"
"Đến lúc ấy, bản cung, Vương gia và các thị vệ khác sẽ mai phục gần đó, cùng em trong ứng ngoại hợp, hy vọng có thể nhân cơ hội cứu mẫu thân mà tìm ra chủ mưu đứng phía sau!"
Dựa theo thời gian ước định, đoàn người bọn họ tách ra xuất phát.
Tiểu Dương đã dựa theo bộ dáng Triệu Khương Lan làm ra mặt nạ da người từ trước, đang cẩn thận giúp Mai Hương mang lên.
Mai Hương sợ ngây người, nàng ta làm Phượng vệ suốt bao năm như vậy, còn cho rằng bản thân hiểu biết đã đủ nhiều.
Ai ngờ trên đời này còn tồn tại thứ thần kỳ như vậy.
Nàng ta ngắm mình trong gương, thật sự rất giống Vương phi.
Tóm lại, chỉ nhìn thoáng qua thì khó mà phát hiện.
Sau khi chuẩn bị xong, mọi người chia làm hai ngả cùng hướng tới điểm hẹn.
Mai Hương một mình ngồi trong xe ngựa, vì thực hiện hứa hẹn, nàng ta thậm chí không dám để người đánh xe.
Điểm hẹn là một ngôi nhà bỏ hoang dưới chân núi.
Gọi là nhà cũng không đúng lắm, dù sao vách tường bốn bên đã cũ nát lắm rồi, thậm chí tường vây cũng đổ trái ngã phải.
Triệu Khương Lan muốn nhanh chóng tìm được vị trí của Thích phu nhân, cố ý gọi một con chim nước từ trên cây xuống.
Nàng để chim tước bay vào trong viện, giúp nàng tìm kiếm vị trí của Thích phu nhân.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy một màn này thì âm thầm kinh hãi.
Lúc trước có loáng thoáng nghe đồn nàng có thể sai khiến chim thú, chỉ là lần đầu tiên thật sự nhìn thấy.
Rốt cuộc trên người nữ nhân này cất giấu linh lực lớn đến mức nào? Tỉ mỉ ngẫm lại từng chút liền khiến người kiêng kị.
Nhưng bây giờ hắn không hề khiếp sợ, dù nàng có lợi hại đến đâu vẫn là thê tử của hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên bình tĩnh lại, có thể như vậy còn cầu chi nữa? Hắn nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng! Mai Hương vào đến sân, bên trong không một bóng người.
Cả tòa đình viện đều lộ ra sự suy sụp điêu tàn, làm người ta sởn tóc gáy.
Mai Hương hiểu rõ, càng yên ắng như giếng cổ mới càng dễ xuất hiện biến cố!
Chim tước lượn vào dò từng phòng một, mãi tới khi vào tới tầng hầm ngầm.
Nó đứng trên nắp hầm chứa gạo bằng gỗ, phát hiện có một người ở bên trong, cho nên lập tức bay vút ra ngoài.
Có tín hiệu linh tước truyền về, Mai Hương lập tức có phương hướng, đi thẳng vào tầng hầm ngầm..
Bên trong rất tối, ánh mặt trời cũng keo kiệt soi rọi nơi này.
Mai Hương cẩn thận bước xuống bậc thang, ánh mắt sắc bén đảo qua bốn phía.
- ---------------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...