Cả hai người họ đều đồng thời quay người lại, Triệu Khương Lan cười khẽ: “Xin lỗi nhé, do tại của tại hạ quá thính, đi ngang qua không cẩn thận nên nghe thấy một chút”.
La Kiều Oanh thì lại không hề trách móc gì hành vi nghe trộm của nàng ta, chỉ vội vàng đứng dậy hỏi: “Ông chủ Triệu có đề nghị nào hay sao?”
“Chuyện này, đương nhiên không phải là đề nghị gì hay ho cả, đặc biệt là đối với La cô nương mà nói, là một hành vi mạo hiểm và cần hi sinh.
Bình thường mà nói thì ta cũng sẽ không đưa ra đề nghị như thế này.
Nhưng mà ta thấy La cô nương hình như không hề muốn làm hoàng tử phi, mỗi người đều có một theo đuổi riêng của mình, có lẽ được gả vào hoàng tộc không phải là lựa chọn tốt nhất của cô nương, thế nên ta mới dám to gan mà nói vậy.”
Phú Sơn thì tỏ ra có vẻ chần chừ..
Tuy rằng Triệu Khương Lan chắc chắn là vì nghĩ cho bọn họ, nhưng nếu như vậy mà gây ảnh hưởng không hay đến thanh danh của La Kiều Oanh, hắn ta cũng sẽ không chấp nhận.
La Kiều Oanh thì không thể đợi được mà hỏi: “Người mau nói đi”.
“Đã là vương phi tương lai, hoàng gia đối với thân thể của đối phương có yêu cầu rất cao.
Nếu như La cô nương bẩm báo với bên kim thượng rằng nàng có một vài bệnh khó nói, tốt nhất là không có lợi cho việc..”
Triệu Khương Lan có chút đắn đo, dẫu sao hiện giờ nàng ấy cũng đang dùng thân phận là đàn ông, những lời nói như thế này có vẻ không được thỏa đáng cho lắm.
“Không có lợi cho việc sinh con đẻ cái sao!” La Kiều Oanh thì lại giúp nàng ấy nói ra điều này.
Triệu Khương Lan có chút ngạc nhiên, nhìn thấy La Kiều Oanh đã ngượng đỏ hồng cả hai má, nhưng mà ánh mắt thì rất kiên định.
Phú Sơn thì cứng đờ người ra, vội vàng phản đối: “Không được! Như thế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của nàng, hơn nữa một khi dùng lý do này để hủy bỏ hôn ước, những vọng tộc khác sẽ nhìn nhận nàng như thế nào, đến lúc đó việc gả nàng sẽ rất khó khăn”.
La Kiều Oanh mím chặt môi lại, Triệu Khương Lan không khỏi trợn mắt lườm Phú Sơn một cái.
“Làm ơn đi, tấm lòng của La cô nương đối với huynh, ta là người ngoài còn nhìn thấy rõ như vậy! Nàng ấy muốn hủy bỏ hôn ước đương nhiên là vì huynh rồi, lẽ nào huynh lại còn định chuẩn bị để cho nàng ấy gả cho người khác mới được sao?”
Phú Sơn há hốc mồm, lại có vẻ rất lo lắng.
Hắn đương nhiên là rất thích La Kiều Oanh rồi.
Chỉ là thân phận hiện nay của hắn ta, sao mà có thể đem hạnh phúc đến cho nàng ta được.
“Ta thấy La tướng quân cũng không phải là loại người đem bán muội muội của mình đi để cầu vinh đầu, ngược lại hắn ta còn luôn coi trọng huynh là khác.
Nếu như huynh chịu chấp nhận theo hắn quay về Thiết Ngô Quân, lập nhiều chiến công, địa vị cũng sẽ không thấp đâu.
Đến lúc đó lấy La cô nương, vậy thì chẳng phải là một chuyện rất tốt đẹp sao!”
Phú Sơn nghe đến đây thì cuối cùng cũng thấy xiêu lòng rồi.
“Ôi trời ơi, là thằng đàn ông thì đừng có mà cứ chần chừ lây dây chứ, ban đầu chẳng phải là huynh chấp nhận tiểu cô nương sau này để người ta gả cho huynh sao? Bây giờ lại lâm trận bỏ chạy còn gì là thằng đàn ông nữa! Nhanh lên, tỏ thái độ đi”.
Triệu Khương Lan nói không hề sai, đúng là do hắn đã từng hẹn ước.
La Kiều Oanh là một cô nương mà còn có dũng khí mở miệng nói như vậy, hắn sao có thể lại sợ hãi mà rút lui được.
“Được! Kiều Oanh, nếu như nhà họ La có thể đồng ý cho nàng hủy hôn, ta nhất định sẽ nỗ lực giành lấy danh tiếng, không để cho nàng phải tủi thân”.
Có được lời nói này của hắn, La Kiều Oanh cuối cùng cũng nín khóc mà mỉm cười.
Một khi có được cách nghĩ như vậy, mấy người bọn họ liền cùng nhau đi đến La phủ.
La Tước nhìn thấy Phú Sơn cùng đi đến, tưởng là La Kiều Oanh đã khuyên bảo được hắn, trong lòng không khỏi kích động.
Nhưng đến khi Phủ Sơn nói rõ ý định đến đây, hỏi La Tước có đồng ý đề muội muội gửi gắm cho hắn mà từ chối hoàng gia hay không.
Trong lòng của La Tước không khỏi thấy sợ hãi.
“Các người làm như vậy, là định chuẩn bị khi quân sao?”
- ---------------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...