Không giống với sự ngập ngừng của Hoán Vân khi nói, sắc mặt của Sở Sở rất bình tĩnh, ngữ khí không nhanh không chậm, vô cùng mạch lạc.
Triệu Khương Lan chép miệng, nhìn Hoán Vân không vui.
“Ngươi cố lôi Sở Sở lại để muội ấy phải đi chậm hơn những người khác là để làm gì?”
Hoán Vân làm sao có thể thừa nhận, nàng ta liên tục nói rằng Sở Sở đã gài bẫy mình, còn nhờ Thẩm Hi Nguyệt làm chủ cho.
Thẩm Hi Nguyệt đương nhiên rất khó chịu: “Vương phi, tuy rằng người có ý thiên vị nha hoàn của mình, nhưng Hoán Vân cũng là người do thần thiếp mang theo, thân thiếp rất tin tưởng nhân phẩm của nàng ấy, nàng ấy sẽ không bao giờ nói dối”.
Triệu Khương Lan xoa móng tay: “Ý của Trắc phi là nha hoàn của bổn cung đang nói dối sao? Đây là đạo lý gì, người tin tưởng người của người nên muốn đẩy bổn cung vào chỗ bất nghĩa ư, có hơi ngang ngược quá rồi không”.
Thẩm Hi Nguyệt liền nói: “Nhưng Liên phu nhân của người ta cũng nhìn thấy, là một người mặc y phục tím đã đẩy Liên phu nhân xuống nước.
Ở đây chỉ có Sở Sở là mặc y phục màu tím, điều này không phải là giả, đúng không?”
Ai ngờ Triệu Khương Lan căn bản không hề để tâm những lời này.
“Trắc phi thật biết nói đùa.
Ai mà không biết Liên phu nhân và người không phải là tỷ muội nhưng còn hơn cả tỷ muội nữa, thuộc hạ của nàng ta đương nhiên sẽ đứng về phía ngươi.
Thực hư trong lời nói của nàng ta bổn cũng thật không thể bảo đảm được” Nhớ quay lại web truyện T am l inh đọc tiếp!
Nha hoàn nhỏ do nàng ta đặt tên lập tức không chịu thua: “Ý của Thần Vương phi là chủ nhân của nô tỳ và Thẩm trắc phi hợp sức hãm hại người sao? Nhưng trong một ngày lạnh giá như vậy, nước trong hồ lạnh đến thấu xương, chỉ cần một chút bất cẩn cũng dễ dàng gây ra tại họa, ai có thể mưu mô bằng những việc như thế này.
Chủ tử của nô tỳ nhất định không phải là người như vậy.”
Những người xung quanh nghe thấy liền nhao nhao nói phải.
Với tính khí nghiêm nghị giữ mình như vậy của Lâm Gia Uyển, làm sao có thể cố tình làm ra điều này để bôi nhọ Triệu Khương Lan.
Thêm nữa, hôm nay lại do nhà họ Liên làm chủ nhà, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì nhà họ Liên cũng rất phiền phức.
Hẳn là nha hoàn bên cạnh Triệu Khương Lan đã đổ và cho người khác để bảo vệ chính mình.
Cứ như vậy, ánh mắt của những người khác nhìn chủ tớ Triệu Khương Lan liền trở nên bất mãn.
Ngay từ lúc bước chân vào đây, nàng đã bắt bẻ rất nhiều, không hề nể nang bất kỳ ai.
Nào đâu giống như khách đến thăm nhà, rõ ràng là đang trả thù!
Triệu Khương Lan nhìn thấy những ánh mắt khinh thường xung quanh mình, nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm.
Nàng chỉ lướt qua khuôn mặt Hoán Vân- nha hoàn của nhà họ Liên một cách nhàn nhạt, chậm rãi nói: “Người đâu, đưa ba người bọn họ xuống, lát nữa sẽ thẩm vấn từng người”
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Triệu Khương Lan lại lên tiếng: “Mọi người chắc có lẽ cũng đã nghe qua, bổn cung có chút hiểu biết về y thuật, có nghiên cứu qua việc chữa bệnh”
Chỉ có nhị công chúa nể mặt đáp lại: “Đúng vậy, bổn cung cũng từng nghe phụ hoàng khen ngợi người”
Triệu Khương Lan cười với nàng: “Mọi người có lẽ đều đã nghe nói, trên đời này có một loại bệnh được gọi là bệnh đa nghi.
Triệu chứng của bệnh này là bệnh nhân cho rằng những người nói chuyện với mình đều đang nói dối, cho nên không tin tưởng bất kỳ ai.
Nhưng đã là bệnh, đều sẽ có cách chữa trị.
Bổn cung không tài cán gì, nhưng may cũng biết đối phó thế nào với bệnh đa nghi này”
Nhị công chúa lại hỏi: “Ô? Đối phó bằng cách nào?"
Triệu Khương Lan chớp chớp mắt: “Đơn giản.
Tục ngữ có câu “coi mũi xem mắt"! Chỉ cần nói cho người bệnh biết, làm thế nào để phán đoán thần thái của đối phương khi nói chuyện, thì có thể biết được người đó có đang nói dối hay không.
Bệnh nhân hiểu được cách nhìn người, tự nhiên cũng sẽ giảm đi những nghi ngờ”
“Mà lúc người ta đang nói dối, họ sẽ có một vài hành động nhỏ vì căng thẳng.
Chẳng hạn như sờ mũi, ngón tay dán vào đùi, toàn bộ cơ thể sẽ căng cứng.
Mà những người nói thật đều luôn ở trạng thái tự nhiên, vì họ không có áp lực gì cả”.
“Hơn nữa, hầu hết những người nói thật sẽ hạ tầm mắt khi họ hồi tưởng sự việc, không chăm chăm chú ý đến ánh mắt của người khác.
Nói dối thì ngược lại, bởi vì kẻ nói dối không biết được lời nói của mình có được tin tưởng hay không, nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào người nghe, luôn chú ý đến vẻ mặt của người khác.”
“Còn có một phương pháp phán đoán khác, chính là để họ kể lại toàn bộ sự việc.
Nếu là chuyện có thật, người nói không mất quá nhiều công sức, chỉ cần nhớ từ đầu đến cuối là được.
Nhưng nếu là bịa đặt thì câu chuyện sẽ vấp váp và đầy sơ hở”
Thẩm Hi Nguyệt nghe đến đây mí mắt liền giần giật, nàng ta bỗng có một dự cảm không lành.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...