Triệu Khương Lan liền vội vàng đỡ lấy người, ánh mắt sắc bén: "Liên công tử nếu không tin lời Hứa đại phu, đại khái có thể tìm một vị đại phu đến xem.
Chỉ là tình huống thật sờ sờ ra đây, đổi mười đại phu, trăm đại phu tới, chỉ sợ cũng giống nhau
Gương mặt Liên công tử trầm xuống một cái: "Ai biết son nhà các ngươi son có thứ gì độc hay không? Phấn này màu sắc tươi đẹp như vậy, đỏ đến vô cùng quỷ dị, nhìn đã thấy dọa người.
Nếu ta sai người đi giám định thành phần trong đó thì còn không biết dọa người tới mức nào nữa."
Hắn vừa vặn có một người quen là thông gia ở viện giám định, táy máy chân tay một chút cũng không khó gì.
Chỉ cần đến lúc đó một mực khẳng định nguyên liệu phần của nhà bọn hắn có vấn đề thì họ Triệu này không phải là hết đường chối cãi sao.
Ai biết Triệu Minh cười khúc khích, vươn tay về phía thủ hạ, cầm lấy một hộp son sáng nay bán cho Liên công tử.
Mọi người chỉ thấy hắn mở hộp ra, lại lấy một cái thìa bạc nhỏ múc một ít son, giây kế tiếp liền đưa vào trong miệng.
Như thể ăn đồ ăn thông thường, hắn nhai nhai vài cái rồi nuốt xuống, lông mày cũng không nhíu một cái.
Tất cả mọi người sợ ngây người, lá gan của vị lão bản này cũng quá lớn rồi, thật sự không sợ bên trong có thứ không ăn được khiến thân thể phát bệnh sao?
Ai ngờ Triệu Khương Lan chậm rãi mở miệng: "Các vị có chỗ không biết, hộp son này của bổn điểm sở dĩ quý báu, là bởi dùng nguyên liệu vô cùng tinh tế.
Hải cánh hoa mai khôi (hoa hồng) cùng hoa hồng (hồng hoa Trung Quốc thuộc họ cúc), nấu thành nước đậm đặc, sau đó trộn với nước thạch lựu chua và giấm trắng, thêm cháo vào rồi để lắng lại.
Bởi vì cánh hoa không phải mùa nào cũng có, nên phải thu mua hoa khô trong tay nông dân trồng hoa, những cây hoa này cũng hoàn toàn được chăm tưới bằng nước trong, không hề nhiễm thuốc trừ sâu nên phải phí nhiều tâm tư hơn hoa bình thường rất nhiều.
Chính thế nên phần này mới có thể ăn vào vô hại.
Xin hỏi Liên công tử, thành phần như thế sao có thể làm thị thiếp của ngài dị ứng chứ? Nếu đến thứ này cũng không dùng được thì e là bản thân nàng bị bệnh hiểm nghèo gì đó, nên sớm tìm ra mới được."
Vẻ mặt Triệu Khương Lan châm chọc, hoàn toàn không để hắn vào mắt.
Người xem náo nhiệt cũng đều đứng về phía nàng, nhất là sau khi Triệu Khương Lan ăn muối son, thì nghi ngờ đối với nguyên liệu cũng biến mất sạch sẽ.
Điều này nghiễm nhiên biến Liên công tử thành trò cười.
Hắn đã nghe thấy không ít người thấp giọng nói hắn bụng dạ hẹp hòi, lòng dạ nhỏ mọn cho nên mới cố ý bới móc.
Liên công tử nào có thể chịu được kích thích như thế, mắt thấy bên cạnh Triệu Khương Lan không có tùy tùng đi theo đêm đó, hắn quyết định cho tên Triệu Minh này nếm chút khổ sở.
"Người đầu, đập tiệm này cho ta, rồi đánh tên họ Triệu này một trận!” Triệu Khương Lan ánh mắt lạnh lẽo: "Xem ra người thật sự không cần mặt mũi rồi”
"Nói nhảm gì đó, người là một kẻ thân phận hèn mọn, tiểu gia ta muốn trừng trị thế nào thì làm thế đó, ai dám nói một chữ không”.
Nói xong, hắn vung tay lên, người đi theo cũng vọt tới.
Trong tay những người này đều cầm đao, thấy người là chém.
Dịch Chân đứng trước che chắn cho Triệu Khương Lan, một kiếm chém liền mấy người.
Triệu Khương Lan thật sự không ngờ tên họ Liên này lại kiêu ngạo đến thế.
Nàng vốn cho là hôm đó gây sự ở lâu Yên Vũ là do hắn say rượu cộng thêm kích động vì mất thể diện.
Ai ngờ lúc tỉnh táo cũng vẫn hồ đồ như vậy, nàng đúng là đánh giá cao đầu óc của người này rôi.
Nàng âm thầm dặn Dịch Chân: "Phòng bị làm chủ, đả thương tùy tùng của hắn thì được, nhưng không nên đả thương họ Liên”
Liên công tử thật sự quá xem thường Triệu Khương Lan.
Mà không biết tuy hôm nay Phủ Sơn không ở đây, nhưng võ thuật của Dịch Chân chỉ có hơn, chứ không kém hắn.
Cũng không cần những người khác hỗ trợ, kiểm của Dịch Chân lăng không bay một vòng liền dọa cho đám khoa tay múa chân của nhà họ Liên phải lui lại mấy bước.
Chứng kiến tình cảnh này, Liên công tử đương nhiên là vừa oán vừa lo.
Chỉ cảm thấy Triệu Khương Lan đã bao lần làm hắn mất thể diện trước mắt mọi người, khiến hắn căm hận vô cùng.
Đáy mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn, bỗng nhiên nghĩ tới phi đạo phòng thân thường ngày vẫn giấu trong tay áo..
Mà Triệu Khương Lan đang đứng một bên nhìn thủ hạ chiến đấu, dáng vẻ không thèm để tâm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...