Tần Nguyên trợn tròn hai mắt, nghĩ thầm như vậy mà Thần Vương điện hạ cũng không ném người đó xuống, rốt cuộc vị công tử này có quan hệ gì với hắn.
Khoé mắt của Mộ Dung Bắc Uyên giật giật, thấp giọng khiển trách: “Ngươi an phận một chút cho ta, nếu còn lộn xộn nữa là ta sẽ ném ngươi xuống đường đó.” Nói xong cũng không nhìn Tần Nguyên, lại ôm nàng vào trong lòng, sải bước đi về phía xe ngựa.
Tần Nguyên nuốt nước bọt “ực” một cái, có thể nói làn da của vị công tử ngày hôm qua đúng là thượng thừa, đẹp không thua gì so với điện hạ.
Điện hạ nói họ chỉ là bằng hữu, vậy mà lại còn tặng quạt giấy cho hắn, lại còn khăng khăng tự bể hắn, không cho ai đụng vào.
Chẳng lẽ… là loại quan hệ đó?
Tần Nguyên vỗ đùi, trong lòng cảm thấy hơi thương hại cho vị vương phi xinh đẹp trong Thần vương phủ.
Vị vương phi được người ta thương hại vẫn không biết rằng mình đã làm hỏng danh tiếng của vương gia nhà mình.
Trở lại Thần vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên ghét mùi rượu trên người nàng, lột sạch y phục của nàng rồi ném nàng vào thùng nước tắm.
Vì hắn bế nàng suốt cả chặng đường, nên hắn cũng cảm thấy trên người của mình có dính mùi.
Bọn họ cùng nhau lội xuống nước, hai người cùng nhau tắm uyên ương.
Đột nhiên bị cho vào thùng nước tắm như vậy nên cuối cùng nàng cũng tỉnh lại, hai tròng mắt như được phủ một lớp sương mù, nghiêng người dựa vào thành thùng tắm, nhìn người nam nhân trước mắt, nàng hoảng sợ hô lên một tiếng: “A, huynh huynh, huynh làm gì vậy!”
“Như vương phi thấy, đang tắm.”
“Sao lại tắm cùng ta!”
Mộ Dung Bắc Uyên nhướng mày: “Phu thê tắm chur với nhau không phải là chuyện rất bình thường sao, có bản vương, nàng không cần đám nha hoàn tay chân vụng về bên ngoài nữa, ta hứa sẽ tắm rửa sạch sẽ cho nàng.”
Nói xong, hắn dùng ngón tay thon dài cầm lấy miếng bồ kết, xoa một vòng lên da của nàng.
Triệu Khương Lan sửng sốt, không có chỗ nào để trốn, cả người đều nổi da gà.
“Không phiền vương gia làm, ngài có thân phận cao quý, sao có thể để ngài làm loại chuyện vất vả như này được.
“Bản vương không cảm thấy vất vả.
Nếu nói, thì vừa rồi bế vương phi cả một chặng đường cánh tay mới đau nhức.”
Nàng nở một nụ cười chột dạ: “Vương gia bể ta suốt một chặng đường?”
“Đúng vậy, ta còn tình cờ đụng phải một đám thuộc hạ, bị người ta nhìn thấy bản vương ở trước mặt mọi người bế một công tử.
Chắc vương phi không biết, ánh mắt lúc đó của Tần đại nhân chỉ còn thiếu đem ba chữ “đoạn tay áo” dẫn lên đầu của bản vương mà thôi.
Triệu Khương Lan buồn cười nhưng lại không dám cười, đành phải nhìn hằn với vẻ mặt nịnh hót: “Vậy lần sau ta sẽ mặc y phục nữ nhân rồi cùng người đi khoe cảnh tình cảm, đảm bảo đảo ngược được tình thế cho huynh.
Mộ Dung Bắc Uyên kéo nàng vào lòng mình, da thịt hai người dán chặt vào nhau, vô cùng thân mật.
Giọng nói của hắn rơi vào trong tai nàng, cùng với hơi nóng từ mặt nước, khiến người ta cảm thấy ngày càng nóng ngày càng mê muội.
“Nếu bản vương đã phải chịu nỗi oan này rồi, hay là chứng thực sở thích này.
Nếu không, sẽ gây ra những lời đàm tiếu, và nàng sẽ phải chịu nhiều thua thiệt”
Triệu Khương Lan quay đầu lại nhìn hắn: “Vương gia định chứng thực thế nào.”
Mộ Dung Bắc Uyên cười nhẹ: “Vương phi chỉ việc ngồi, còn lại để bản vương di chuyển là được.”
Lúc này nàng không thể bình tĩnh được nữa, định bỏ chạy ra khỏi thùng tắm, nhưng đã bị hắn giữ chặt lại, không thể nhúc nhích.
“Sợ ta như vậy?”
“Ta, ta không quen”
“Đã làm mấy lần rồi mà vẫn không quen.”
Triệu Khương Lan nhéo chân hằn: “Còn chưa giải quyết xong tình cổ, huynh cẩn thận, buông thả dục vọng quá độ là cơ thể không chịu nổi đâu.”
“Rõ ràng là dục vọng của bản vương không được thỏa mãn, sao có thể là buông thả dục vọng quá độ được.” Những nụ hôn dày đặc của hắn rơi xuống vai nàng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...