La Tước cảm thấy căng thẳng, nhưng nghe thấy giọng của Phú Sơn đã bình tĩnh lại: “Với lại, chung quy là La tướng quân nhận làm người rồi.
Hôm nay kẻ hèn này coi như người uống say, về sau, xin người đừng nhận làm nữa.”
Nói xong, Phú Sơn bước ra ngoài mà không quay đầu nhìn lại.
Chỉ còn lại có một mình Triệu Khương Lan, nên không tránh khỏi có chút xấu hổ.
La Tước nhìn nàng, ánh mắt không mấy thân thiện lắm: “Triệu công tử nên biết, Côn Bằng lớn lên giữa biển trời, và không nên bị mắc kẹt trong nhà.
Rốt cuộc Phú Sơn có thân phận gì, mặc dù hắn không thừa nhận, nhưng La mỗ cũng đã xác định rồi, nói vậy chắc Triệu công tử cũng hiểu.
Xin công tử có thể giúp đỡ một tay, sớm thả hắn về.”
Nói xong liền đi thẳng ra ngoài, không cho Triệu Khương Lan cơ hội trả lời.
Một lúc sau, lại có người gõ cửa nhã phòng.
Triệu Khương Lan nhìn về phía trước tìm Mộ Dung Bắc Uyên của nàng, rượu đã phát huy tác dụng.
Nàng ngẩn người đi về phía hắn, gục đầu vào trong lồng ngực hắn: “Phu quân, ta chóng mặt quá.” Đời trước khi là Lý Hâm, nàng có tửu lượng rất tốt.
Sau khi đầu thai, lại quên mất điều này, cầm một cái lý, cơ thể lảo đảo, mơ mơ màng màng uống uống.
Khuôn mặt Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên vẻ bất lực: “May là ta đi theo nàng, không thì La Tước không có gì nguy hiểm, nhưng nàng lại tự mình ngã.”
Nàng ngửi thấy mùi quen thuộc trên người Mộ Dung Bắc Uyên, cọ mặt vào ngực của hắn, hai tay ôm lấy hông của hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy dở khóc dở cười, đành phải tìm cách đưa nàng trở về.
Nếu hôm nay nàng mặc y phục nữ nhân thì không có gì để nói, nhưng lại mặc như một thiếu gia.
Với lại nàng còn đi không nổi, không thể đi với tư thế đỡ được.
Mộ Dung Bắc Uyên thở dài một cái, trực tiếp bế nàng đi ra ngoài.
Còn phải giấu mặt của nàng vào ngực của hắn, không để ai nhìn thấy.
Nhưng dù hắn muốn không bị người ta chú ý như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể làm được.
Với khuôn mặt hào hoa phong nhã, những người đi ngang qua đều nhìn bọn họ một cái.
Một số nữ tử nhìn thấy hắn bế một nam nhân trong tay, nghiến răng nghiến lợi, bị người bên cạnh kéo mới lấy lại tinh thần được.
“Đừng nhìn nữa, bây giờ có rất nhiều lang quân xinh đẹp bị nam nhân đoạt đi mất, chúng ta không có cơ hội.”
Sắc mặt của Mộ Dung Bắc Uyên tối sầm lại, nhịn xuống ý định muốn ném Triệu Khương Lan lên vai và khiêng đi, đi xuống lầu với vẻ bực bội.
Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Tần Nguyên đang dẫn đội tuần tra đi tuần, nghĩ đến Tần Nguyên mới khuyên mình, bước chân của Mộ Dung Bắc Uyên dừng lại.
Tần Nguyên lập tức nhìn thấy hắn: “Điện hạ! Sao ngài lại ở chỗ này?”
“Bản vương còn chưa hỏi ngươi, sao ngày nào ngươi cũng đi lang thang vậy, chỗ nào cũng có mặt của ngươi.”
“Vào mùa đông hằng năm, trong thành có nhiều người tị nạn hơn, cũng sinh ra nhiều người phạm tội hơn.
Hạ quan làm vậy là để duy trì an ninh trật tự trong thành.
Đây… vị công tử này là?”
Mộ Dung Bắc Uyên hằng giọng một cái: “Một người bạn, hắn uống nhiều rồi, bản vương đưa hắn về.”
HỒ, sao có thể để điện hạ chịu vất vả được, hay là để hạ quan tìm một thuộc hạ cường tráng đưa vị công tử này về.”
“Không được!” Sao Mộ Dung Bắc Uyên có thể để nam nhân khác ôm nàng được.
Tần Nguyên cảm thấy kỳ lạ, thấy người kia khó chịu lật người, lộ ra hơn một nửa khuôn mặt.
Hắn nhìn chăm chú, đây không phải là Triệu Ngọc hôm qua ở lâu Yên Vũ hay sao! “Đây là Triệu công tử?”
Mộ Dung Bắc Uyên tức giận ừm một tiếng: “Xe của bản vương ở gần đây, không làm phiền Tần đại nhân.”
Triệu Ngọc lười biếng vươn tay ra, một tay ôm lấy cổ của Mộ Dung Bắc Uyên, một tay sờ vào yết hầu của hắn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...