Chiêu Vũ Đế khó được trầm mặc hồi lâu, lúc sau mới mệt mỏi nhất tay: “Thôi, nàng đi về trước đi, trách phạt nàng thì cứ theo ý nàng nói, về phần chuyện của Vũ vương, để trẫm suy nghĩ thêm”
Dương Quý Phi vừa đi, Chiêu Vũ Đế liền xoa xoa mi tâm, sắc mặt có chút phiền muộn.
Hắn đương nhiên biết ngôi vị hoàng đế có bao nhiêu mê hoặc, nhưng làm một người cha, không ai nguyện ý để đám con mình đối phó lẫn nhau, ồn ào huyên náo không yên ổn nổi một ngày.
Cố tình bọn họ cũng không có đoán sai, ngay cả vị trí Tư Thành đích xác ông ta cố ý cân nhắc để Lê Vương hoặc là Vũ vương ngồi lên đó.
Thật không phải ông ta nhìn trúng này hai đứa con này, thật sự là những người khác không thích hợp.
Vốn nhớ kỹ nhạc phụ của Lê Vương ở trong quân, Chiêu Vũ Đế còn có chút cố kỵ.
Nhưng hiện tại đã biết bản tính của Mộ Dung Bắc Hiền, hắn vô luận như thế nào cũng không sẽ mặc kệ mà đem binh quyền giao cho hắn được.
Giang Nam lại xa kinh đô, núi cao hoàng đế xa, ai biết nghịch tử này ngày sau sẽ gây sức ép như thế nào.
Nghĩ đến đây, Chiêu Vũ Đế ra chủ ý, lúc này cho người tiến vào mài mực, hầu hạ ông ta viết ý chỉ.
Chuyện ầm ĩ trong cung này, rất nhanh liền rơi vào tai Thần vương phủ.
Mộ Dung Bắc Uyên tâm tình tốt, vốn hắn còn có chút lo lắng lão ngũ bên kia châm ngòi không được, hiện tại nhìn thấy phản ứng này của Dương Quý Phi, chỉ sợ kia đối mẫu tử kia hiện tại đã trở mặt thành thù.
Mộ Dung Bắc Hải cũng yên tâm không ít, lấy tính tình của đại ca, cho dù nắm trong binh cũng chỉ cần cần cù và thật thà thành khẩn, cũng sẽ không có tâm tư khác gì.
Mà phụ hoàng có thể tin tưởng lão Đại, phát hiện của Triệu Khương Lan hôm qua ở đồng chí yến là điều không thể thiếu.
Bất quá vui sướng rất nhiều, bọn họ vẫn có chút lo lắng.
Mộ Dung Bắc Hiền vốn lòng tin tràn đầy nghĩ đến mưu kế có thể thực hiện được, sớm muộn gì cũng biết là Triệu Khương Lan ở giữa làm khó dễ.
Hơn nữa hắn còn đụng đến Dương Quý Phi cùng Lương thị, lần này có thể nói tổn thất thật lớn.
Ăn thiệt như vậy, chỉ sợ sẽ tính ở trên đầu Triệu Khương Lan.
Mộ Dung Bắc Hải nhịn không được nhắc nhở nói: “Ngày sau muội xuất môn phải tận lực cẩn thận một chút, ta sợ Nhị ca gây bất lợi đối với muội”
“Vô phương, hiện giờ ra ngoài đều có Phú Sơn và Dịch Chân như bóng với hình, sẽ không xảy ra sự cố gì đâu”.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên không phải không kinh ngạc.
Ban đầu hắn còn cảm thấy Triệu Khương Lan đem sơn phỉ mang về nhà chỉ do hồ nháo, ai có thể nghĩ đến người nàng mang về tới lại có mấy người của Thiết Ngô Quân.
Phú Sơn kia lại phó tướng của La Tước, thân thủ bất phàm, nói vậy ngay cả Đông Diệu cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Cũng không biết nàng rốt cuộc có vận khí tốt cỡ nào.
Nghĩ đến Phú Sơn, Mộ Dung Bắc Uyên có chút tiếc nuối: “Nếu chuyện.
năm đó đã có đáp án, người bán đứng quân tình là Liên Tư Thành, như vậy Phú Sơn không có liên quan gì.
Nàng hỏi xem hắn còn có tính toán gì khác không, là tiếp tục đi theo bên cạnh nàng, hay là đi tìm Lạ Tước giải thích rõ ràng, có lẽ có thể có hi vọng trở về Thiết Ngô Quân?”
Suy nghĩ của Mộ Dung Bắc Uyên thật ra nhân chi thường tình, bọn họ mấy dù sao cũng là nam tử trong quân ngũ, hiện giờ lại chỉ có thể giúp đỡ Triệu Khương Lan để ý công việc kinh doanh son phấn, tóm lại là có chút tiếc nuối.
Nhưng Triệu Khương Lan lắc lắc đầu: “Ta hỏi qua ý tứ của sơn ca, hắn.
cùng La Tước dường như là gặp phải mâu thuẫn khó giải, ngay cả gặp cũng không muốn nhìn thấy hắn, càng miễn bàn chuyện trở lại bên cạnh hắn”
Nàng khoát tay áo: “Hơn nữa, thay ta để ý chuyện là ăn thì sao, bọn họ chính là có phần lợi nhuận, so với làm sơn tặc uống nước luộc thì tốt hơn nhiều.
Ngươi có biết Lan Tâm hiện giờ kinh doanh tốt thế nào không, quý nữ kinh thành đều lấy chuyện có vật phẩm trang sức của Lan Tâm làm quang vinh đấy!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...