Sau một phen cân nhắc, cảm tình của Dương Quý Phi đối với Mộ Dung Bắc Hiền đã tổn hại không ít.
Không có chuyện gì có thể quan trọng so với đứa con thân sinh của bà ta được.
Bà tuyệt đối không thể vì đứa con nuôi không có huyết thống mà đi hại Mộ Dung Bắc Diễn.
Hắn không phải muốn mượn tay của mình để lấy được hổ phù của thủy quân Đông Nam sao? Bà ta sẽ không để cho hắn thực hiện được.
Dương Quý Phi có thể đi đến vị trí này, tuy nói có trợ lực của Lương gia, nhưng chính bà ta cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Thật lâu sau khi bà ta tinh tế suy nghĩ, cũng không được làm điều gì để cho Chiêu Vũ Để sinh ra bất mãn với bà ta, nói không chừng sẽ lưu lại tai họa ngầm với ngày sau.
Không bằng chủ động nhận sai đem trách nhiệm chính đẩy về phía Mộ Dung Bắc Hiền, cũng để cho Chiêu Vũ Để biết bộ mặt thật của đứa con này của ông ta.
Cho nên Dương Quý Phi không hề chậm trễ, mặc một thân áo trắng đi tới ngự thư phòng rồi quỳ ngoài cửa, cảnh này làm mấy công nhân sợ hết hồn.
Lưu công công tức khắc đi ra hỏi: "Ai u, nương nương đây là làm sao vậy?"
"Thỉnh cầu công công bẩm báo với Hoàng thượng một tiếng, đã nói bản cung tự biết phạm.
vào sai lầm trước đó nên đến thỉnh tội, còn thỉnh Hoàng Thượng có thể cho bản cùng một cơ hội để tạ tội"
Chiêu Vũ Đế không nghĩ tới Dương Quý Phi sẽ chủ động lại đây, vốn ông ta cũng chưa định tội đến bà ta.
Nếu tự bà ta biết lỗi, thì sự tức giận của ông ta cũng giảm đi vài phần.
"Tuyên nàng vào đi."
Dương Quý Phi hôm nay không son phấn trang điểm, ăn mặc mộc mạc, tất nhiên là nhìn tiều tụy hơn so với thường ngày.
Chiêu Vũ Đế nặng nề nhìn bà ta một cái, lúc này mới mở miệng nói: "Nói đi, nàng phạm vào chuyện gì?".
Dương Quý Phi nhất thời đỏ mắt, giọng nói vô cùng thống khổ: "Hôm qua trên yến tiệc đồng chí, Lục công chúa va chạm cô nương La gia, thựòể là nô tì phân phó Thị tiệp dư làm.
Đêm qua biết được Thị tiệp dư bị biếm làm mỹ nhân, thậm chí không thể nuôi nấng Lục công chúa, nô tì tâm sinh áy náy, tự trách khó nhịn, nên đến đây thỉnh tội với Hoàng Thượng".
Bà ta vô cùng nghiêm túc, nhận lấy sai lầm của Lục công chúa và Hi mỹ nhân nhận hết về mình.
Chiêu Vũ Đế một nâng mi: "Nhưng Hi mỹ nhân nói chuyện này không liên quan đến nàng, còn nói trẫm không nên oan uổng nàng"
Dương Quý Phi liên tục thở dài: "Còn thỉnh Hoàng Thượng thứ nàng giấu diếm tội, nô tì vốn cùng nàng thân cận, nàng là sự việc này làm Hoàng Thượng không vui với nô tì mới một mình nhận hết tội.
Sau khi nô tì nghe nói chuyện này thì đứng ngồi không yên".
Chiêu Vũ Đế có chút không rõ suy nghĩ của bà ta, người bên ngoài gặp loại chuyện này trốn còn tránh không kịp, rốt cuộc bà ta nghĩ như thế nào?
Dương Quý Phi thấy bầu không khí đã như ý mình, lúc này mới bắt đầu tiến vào vấn đề chính.
"Hoàng Thượng, kỳ thật nô tì cũng không quen biết với La cô nương, vốn là sẽ không tìm nàng gây phiền toái.
Nhưng mà cái đứa nhỏ Hiền nhi kia lúc trước tiến cung đến cầu nô tì nói hy vọng nô tì giúp hắn một chuyện, ở trên yến hội để cho người ta và chuyện Lạ cô nương một chút.
Nô tì vốn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng Hiền nhi lại ba lần thỉnh cầu, nô tì mềm lòng nên đã đáp ứng
Nàng cùng Hi mỹ nhân đã thống nhất với nhau, Lục công chúa tuổi còn nhỏ, chỉ biết là muốn đi đụng người, còn với tờ giấy và những thứ khác thì không rõ ràng lắm.
Cho nên Hi mỹ nhân nhiều nhất thừa nhận người là bà ta cố ý đụng người, nhưng chuyện tời giấy thì bà ta không hề biết.
Nhưng mà Dương Quý Phi chính là muốn bản thân mình thoát khỏi liên quan đến tờ giấy.
Cho nên nước mắt mông lung tiếp tục nói: "Nhưng nô tì nào biết đâu rằng, Hiền nhi thế nhưng cố ý thả cái tờ giấy vào tay áo của La cô nương, Hi mỹ nhân lúc ấy có tờ giấy chỉ là bị hãm hại, nàng hoàn toàn không biết có chuyện tờ giấy này, lại càng không nói đến biết mặt trên viết cái gì."
- ---------------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...