Ai mà biết được vừa bước vào cửa tiệm nhìn thấy có người tới, phản ứng của hắn còn mạnh hơn Triệu Khương Lan, trên mặt trước đó không có biểu hiện gì với vẻ tràn đầy kinh ngạc, lập tức xoay người rời đi.
Triệu Khương Lan bị phản ứng của hắn làm cho choáng váng, không dễ dàng để lãnh nhật thờ ơ với khách quý, đành phải kéo Tiểu Dương ra, để hắn đi chào hỏi.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Tiểu Dương quay đầu lại nhìn thấy mặt của La Tước, cũng sững sờ tại chỗ, giống như bị sét đánh, im bặt, không nhúc nhích.
La Tước có lẽ là nhìn thấy không có ai tiếp đón, nhanh chóng hết kiên nhẫn, cau mày lại.
Triệu Khương Lan không còn cách nào khác, đành phải cẳng da đầu ra chào hỏi: "Cửa tiệm hôm nay bận quá, nhất thời thiết đãi không chu toàn.
Không biết công tử muốn mua cái gì?"
Nàng lấy vải mỏng che mặt, La Tước cũng không quá để ý: "Ta muốn mua cho mẫu thân và muội muội trong nhà mỗi người một bộ trang sức."
"Vậy thì thực sự là đến đúng nơi rồi, mời lên lầu, kiểu dáng của chúng tôi đều là mới nhất và độc nhất vô nhị".
Nàng dẫn người lên bậc thềm, còn quay đầu nhìn lại Tiểu Dương..
Nhưng nhìn thấy Tiểu Dương đứng sững sờ tại chỗ, cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của La Tước như vậy, vẻ mặt phức tạp.
Triệu Khương Lan đã chắc chắn được bảy tám phần.
| Cổ nhân trở về Kinh mà Dịch Chân nói ngày hôm đó có lẽ chính là La Tước.
Lạ Tước mua đồ rất nhanh, không thèm nhìn sách tranh, chỉ tiện tay điểm hai lần trên tủ, chọn hai bộ để gói lại.
Triệu Khương Lan nhanh chóng gói lại cho hắn, báo giá cao, đối phương thanh toán tiền mà không hề nhíu mày, nhanh chóng rời đi.
Đợi hắn vừa rời đi, Triệu Khương Lan lúc này mới kéo Tiểu Dương ra: | "Ngươi và La tướng quân có quan hệ như thế nào, đừng lại nói là cái gì
mà không thể nói.
Đều ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
Bà chủ như ta có quyền được biết"
“Ta với hắn không có quen biết lớn, nhưng quan hệ của Sơn Ca thì tương đối lớn hơn” Tiểu Dương thở dài: “Vương Phi vẫn là nên tự mình hỏi hắn đi”.
Triệu Khương Lan lại đi tìm Sơn Ca, đâu còn có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Nhưng mà trong chốc lát, hắn đã không biết trốn vào nơi nào rồi.
Nàng ngồi xổm canh gác trong cửa tiệm, Sơn Ca cũng không đợi được, mà lại đợi được Mộ Dung Bắc Hải tới.
Triệu Khương Lan trong lòng thầm nói nói hôm nay là cái ngày gì, tất cả quan viên, quý tộc đều lần lượt chạy đến cửa tiệm của nàng.
Nhưng mà nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải, nàng vẫn luôn vui vẻ, không mang khăn che mặt, cười haha nghênh đón hắn: "Sao huynh lại đến đây?"
"Ta nghe nói muội đã bắt đầu kinh doanh.
Ta đến để ủng hộ muội và mua chút đồ gì đó".
Nàng nhếch mép cười: "Đây đều là đồ của nữ nhân, huynh mua tặng cho ai?"
"Tặng cho mẫu hậu".
Triệu Khương Lan lại xua tay: "Hoàng hậu nương nương có thứ quý giá nào mà chưa từng thấy qua, huynh đừng đem những thứ này của muội đến tặng người, bỗng dưng làm trò cười cho người"
"Không đâu, mẫu hậu thích đồ chơi nhỏ, hơn nữa là huynh tặng, người sẽ càng thích hơn."
Mộ Dung Bắc Hải chớp mắt: "Muội yên tâm, ta sẽ không nói cho người biết muội là bà chủ"
Ngoài việc mua sắm ra, hắn còn cần phải nói với nàng một chuyện khác.
"Huynh gần đây lại nằm mơ"
Triệu Khương Lan liền vội vàng đỡ lấy hắn nói: "Mơ gì, nhanh nói cho muội nghe nội dung
"Huynh mơ thấy chiến trường, còn có...
Thiết Ngô Quân".
Trong lòng nàng có chút lộp bộp, dần dần nảy ra một ý nghĩ.
Tại sao chỉ sau khi La Tước về kinh, Mộ Dung Bắc Hải lại bắt đầu nằm mo?
Lần trước cũng vậy, bởi vì lão đệ của Hà Chu giết chết binh bộ thượng thư, mới dây dưa đến chuyện bí mật đó.
Có phải là có ý rằng, mỗi khi có người liên quan đến tử sát xuất hiện, mộng cảnh của Mộ Dung Bắc Hải sẽ có thể dự báo trước?
- ---------------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...