Ai ngờ Định Sơn Hầu quỳ xuống đất, còn cầu một chuyện khác.
“Hoàng thượng, đứa con bất hiếu kia của lão thần khi còn sống cực kỳ ái mộ một người con gái, khi rơi vào cảnh bị giết hại cũng chưa từng thôi nhung nhớ nàng ấy.
Cố lão thần cả gan, mời hoàng thượng có thể ân chuẩn minh hôn nàng ấy với con thần, cũng coi như giải quyết xong một nguyện vọng của hắn.”
Chiêu Vũ để ngoài ý muốn, tiểu công tử của Định Sơn Hầu phủ cũng không phải loại si tình gì, thế mà cũng có lúc để ý đối với nữ nhân như vậy? Nhưng minh hôn với nữ tử lại là kết cục không tốt đẹp gì.
Tuy nói quãng đời còn lại của nàng ấy vẫn được sống, vào ở Hầu phủ thì vinh hoa phú quý hiển nhiên không ít, nhưng nàng cũng nhất định chỉ có thể thủ tiết.
Chiêu Vũ để nhìn thần tử quỳ trên mặt đất nước mắt tuôn đầy mặt, nhất thời khó xử, liền lên tiếng hỏi: “Không biết đối phương có là thân.
phận gì?”
“Bẩm hoàng thượng.
Nàng kia chính là một đứa nha hoàn chỗ Thần vương phủ, tên là Hồng Mai.
Bây giờ đang hầu hạ bên người Thần vương phi.
Nếu là quý nữ nhà cao cửa rộng, lão thần sẽ không dám có thỉnh cầu như vậy nhưng đối phương dù sao cũng chỉ là một nha hoàn, có thể thành toàn tâm nguyện của con ta, ngày sau Hầu phủ nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt, quyết không bạc đãi”
Chiêu Vũ để khẽ giật mình: “Là người Thần vương phi?”.
Thấy Chiêu Vũ để không lập tức đáp ứng, Định Sơn Hầu khóc càng thương tâm, hệt như muốn mọi cả lục phủ ngũ tạng ra, người xem không đành lòng.
Dù sao cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, cho thì cho thôi,
Có thể trấn an một nhà Định Sơn Hầu, Chiêu Vũ để cũng không do dự nữa.
“Miễn, trẫm lập tức hạ chỉ cho Thần vương phủ.
Ngươi cũng mau về phủ chuẩn bị tang lễ cho tiểu công tử, sau lại an bài minh hôn đi”
Định Sơn Hầu che lại âm độc trong mắt, cung kính lui ra.
Đêm đó dùng xong bữa tối, Triệu Khương Lan dắt Hồng Mai và Sở Sở ngắm trăng trong sân.
Đúng là giữa tháng, ánh trăng êm dịu lượn lờ, trong sáng rạng rỡ, khiến người ta dễ bâng khuâng.
Nghĩ đến Vinh Dương ngoài kia cách xa ngàn dặm cũng nhìn một ánh trăng tròn đầy đặn này, Triệu Khương Lan có chút xúc động.
Có khi nàng nghĩ tới cố nhân, vậy cố nhân cũng sẽ ngẫu nhiên hoài niệm nàng ư? Cùng lúc đó, Mộ Dung Bắc Hải cũng đang ngẩn người nhìn cảnh ban đêm.
Lúc trước mang Triệu Khương Lan qua biệt viện thì được tặng vài hũ rượu ngon, sau khi mở ra, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
Hắn cười cười sai người đi hỏi Triệu Khương Lan có muốn cùng nhau uống rượu hay không.
Đương nhiên là Triệu Khương Lan đồng ý, bỗng nhiên có hạ nhân chạy bộ tới mời nàng ra tiền sảnh: “Vương phi, người trong nội cũng đến, nói là có thánh chỉ của hoàng thượng, vương gia bảo người qua”
“Ban thánh chỉ bây giờ?” Triệu Khương Lan nghi hoặc, đứng dậy.
Nàng không quên nói cho người của Mộ Dung Bắc Hải: “Nói cho tam ca, ta đi tiếp chỉ, lát nữa đến tìm hắn”.
Đi đến tiền sảnh, Triệu Khương Lan phát hiện sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên không dễ nhìn lắm.
Chẳng biết tại sao, đột nhiên nàng sinh ra dự cảm không tốt.
Vẫn là quỳ xuống, nghe công công bên người hoàng thượng tuyên chỉ.
Chờ nghe xong một chữ cuối cùng, Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, thân thể nghiêng một cái thiếu chút nữa ngồi trên mặt đất.
Mộ Dung Bắc Uyên liền vội vàng kéo nàng mới không thất lễ trước thánh chỉ.
Xưa nay công công đều biết nhìn mặt mà nói chuyện, vừa nhìn sắc mặt của Thần Vương cùng Thần vương phi là biết rõ chuyện này bọn họ cực kỳ không bằng lòng.
Nhưng ông hắn vẫn kiên trì nói: “Vương gia, vương phi, chuyện minh hôn của Hồng Mai cô nương và tiểu Hầu gia là Định Sơn Hầu gia cố ý tiến cung cầu khẩn, hoàng thượng cũng vì thấy lão Hầu gia đột nhiên mất con nên không đành lòng.
Bây giờ nếu như thánh chỉ đã hạ, chính là ván đã đóng thuyền không đổi được rồi.
Kính xin vương gia tiếp chỉ”
Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm vào thánh chỉ sáng ngời, chưa bao giờ cảm thấy đồ vật này chướng mắt như vậy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...