Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Ý thức còn sót lại của Hồng Mai nhắc nhở mình nhất định phải chạy đi.
Nhưng nàng ấy mới bước được đến khung cửa đã bị đối phương bắt lại được.
"Buông tay: Nàng ấy'khó khăn muốn đẩy nam nhân trước mặt ra Nhưng thân thể mập mạp của gã cực kỳ khỏe, làm thế nào cũng không tránh thoát được.
Thanh âm của gã như là tiếng nguyền rủa của ác quỷ, nghe tỉ tiện lại hạ lưu.
"Hết hôm nay, tất cả mọi người sẽ tưởng rằng †a và ngươi gặp nhau riêng tư, ngươi cố ý tới đây hiến thân cho bổn công tử.
Ta biết vương phi nhà ngươi không nguyện ý nhưng nếu như ngươi là người của ta rồi, nàng còn lập trường gì ngăn cản đây" "Không, van cầu ngươi, thả ta đi đi" Hồng Mai khóc cầu khẩn gã, nước mắt làm lông mi của nàng ấy ướt nhẹp.
Bộ dáng này rơi vào trong mắt của tiểu Hầu gia càng có vẻ yếu ớt đáng thương.
Thật là một nữ nhân khiến người ta muốn thương yêu.
Gã cười găn, chặn ngang người nàng ấy ôm lên giường, cởi đai lưng trói tay Hồng Mai lại.
Trong nước trà chắc chắn đã bị người ta động đến rồi, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ! "Hạ nhân Thần vương phủ các ngươi đều trổ mã xinh đẹp đến như vậy ư, kỳ thật trước đó người đầu tiên bổn công tử chú ý tới không phải ngươi.
Thể nhưng lân trước ở Hâu phủ mới phát hiện tiểu nha đầu ngươi so với vị Trắc Phi bên người kia còn đẹp hơn nhiều.
Quả nhiên là đứng chung một chỗ với mỹ nhân chân chính mới có thể làm nổi bật lên vẻ đẹp của Minh Châu: Hồng Mai khóc lắc đầu, trong lòng đắng chát nói không ra lời.
Người trước mặt đã bắt đầu cởi ngoại bào, thân thể mập mạp đè lên nàng ấy.
"Khóc cái gì, không được phép khóc!" Tiểu Hầu gia chát tát nàng ấy một cái.
"Cười lên cho bổn công tử, đây chính là phúc khí của trời đất, người bên ngoài có muốn cũng không được đấy.
Về sau ngươi đi theo ta, chẳng phải sẽ được ăn ngon uống say, chẳng lẽ không sướng hơn khi đi theo vị vương phi không được sủng ái kia sao!" Dịch Chân ngôi trên lâu một thờ ơ uống trà, nghe một vị thuyết thư tiên sinh trên đài kể một câu chuyện xưa, không hứng lắm.
Nhưng chẳng biết tại sao, hắn ta mơ hồ cảm thấy bốn phía hình như có một ánh mắt thỉnh thoảng rơi xuống trên người mình.
Tâm mắt của hắn liếc qua, cảm thấy một bàn mấy người ngồi bên tay phải của mình có hơi lạ.
Nếu như hắn ta nhìn lên đài; bọn họ sẽ nhìn vào hắn ta.
Nhưng nếu như hắn ta không nhìn lên đài thì bọn họ sẽ dịch ánh mắt đi.
Bộ dáng này, sao lại giống như đang theo dõi.
Theo dõi? Trong lòng Dịch Chân hơi bực bội, luôn cảm giác sắp xảy ra chuyện gì.
Hản ta câm chén trà đứng lên, ra vẻ vô tình đi lên phía trước.
Khi đi ngang qua vài bàn, giả bộ như không cẩn thận va vào một người, chén trà trong tay rơi xuống, nước trà rơi xuống quần áo người kia.
"Thật có lỗi, vị huynh đệ này, tại hạ nhất thời vô ý làm ô uế y phục của ngươi" Trong lòng người bị đụng thập phần khó chịu, nhưng mà ngại tiểu Hầu gia đã cố ý dặn dò phải theo dõi hắn ta, không cho hắn ta lên quấy nhiễu chuyện tốt.
Người này liền vẫy vẫy tay: "Không sao, không cần chú ý“ Dịch Chân nở nụ cười, nhưng một giây sau ánh mắt đột nhiên lạnh xuống.
Lúc hắn ta cúi đầu nhìn lên đai lưng đeo ngọc bội của gã, phía trên viết một chữ to "Định".
Định Sơn Hầu phủ!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...