Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Nhờ tác dụng của thuốc nên khi Triệu Khương Lan tỉnh dậy thì đã khuya rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau nàng lại được cho uống thuốc.
Uống thuốc xong không biết nàng nghĩ cái gì mà hỏi Hồng Mai: “Ngày hôm qua ngoại trừ Giang Dương đã đến đây một lần thì còn có người nào đến nữa không?”
“Không có.”
Hồng Mai chột dạ phủ nhận.
Bởi vì khi Mộ Dung Bắc Uyên đến, hắn đã cố ý dặn dò là không cần nói cho Vương phi biết rằng hắn có đến.
Cho nên đương nhiên là Hồng Mai không dám khai ra rồi.
Thế thì nghĩa là mơ rồi, Triệu Khương Lan nghĩ thế.
Nàng nằm mơ thấy Mộ Dung Bắc Uyên, còn thấy hắn chậm rãi, từ tốn trấn an nàng.
Ôi, chắc nàng điên mất rồi! Sở Sở thấy thế thì tủm tỉm đi đến: “Nhưng mà Vương phi à, thị vệ canh giữ ngoài sân hồi sáng đã đi cả rồi đấy.
Nô tỳ cũng vừa mới hỏi Giang Dương rồi, hắn nói Vương phi không bị cấm túc nữa.
“Cái gì?”
Triệu Khương Lan cảm thấy vô cùng kì quái, rõ ràng hôm qua vừa mới ra một loạt mệnh lệnh xong, thế mà hôm nay Mộ Dung Bắc Uyên lại có thể là người ân cần như thế à.
“Có thể là do đại phu Giang xin giúp đấy ạ”
, Sở Sở đoán mò.
Triệu Khương Lan gật gật đầu, nghĩ thầm lần sau nếu mà có gặp được Giang Dương thì nhất định phải cảm tạ thật tốt mới được.
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên đang ở trong cung.
Sau khi xong việc, hắn không vội vàng về phủ ngay mà đi đến một cung điện hoang tàn, hẻo lánh.
Không bao lâu sau có một thị vệ vác một tên thái giám đi vào rồi ném tên đó xuống dưới đất.
Thái giám hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Hắn ta đang đi giữa đường thì bị hai người lính ngự lâm quân đến chặn đường, trong lòng vẫn luôn lo sợ, bất an không ngừng.
Nhìn thấy người bắt mình là Mộ Dung Bắc Uyên thì hắn ta sợ đến suýt tí nữa là xỉu.
Mộ Dung Bắc Uyên ngồi trên ghế, nhìn hắn ta với ánh mắt khinh thường đến tột cùng: “An công công, đã lâu không gặp.”
“Thần Vương điện hạ, cơn gió nào đã đưa ngài đến đây thế? Không biết đột nhiên ngài cho gọi thần để làm gì vậy ạ?”
“An công công à, ngươi đã làm chuyện gì mà trong lòng không tự rõ hay sao? Còn muốn bổn vương nói cho ngươi biết?”
An công công lau mồ hôi, run lẩy bẩy, cúi gập đầu trả lời: “Lão nô thật là ngu xuẩn, xin ngài tha tội!" Mộ Dung Bắc Uyên dùng chân nâng cằm hắn ta lên, cưỡng ép hắn ngẩng đầu: “Lúc trước vương phi của ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khi trên đường từ Chùa Nam Chiếu hồi cung thì gặp phải thổ phỉ.
Không biết An công công có biết chuyện này không nhỉ?”
Vừa nghe thấy mấy lời này của hắn An công công đã hoảng sợ mà dập đầu không ngừng: “Còn có chuyện như thế nữa à? Bọn thổ phỉ này to gan lớn mật thật đấy! Đến cả vương phi mà cũng dám bắt cóc nữa”
“Đúng thế, bổn vương cũng biết là bọn người này muốn làm liều, không muốn sống nữa.
Cho nên mới phái người đi điều tra, không ngờ là sau lưng còn có kẻ sai khiến bọn chúng.
Bọn chúng khai kẻ đó chính là ngươi”
An công công dập đầu lạy mấy cái liên tiếp: “Oan uổng cho lão nô quá! Nhất định là có người cố ý hãm hại thần, trong cung này lão nô với Vương phi không thù không oán thì tại sao thần lại phải làm những trò như thế chứ!”
“Tốt nhất là ngươi nên nghĩ kĩ trước khi nói.
Bổn vương ghét nhất là bị người khác lừa gạt.
Nếu như ngươi dám nói dối thì hậu quả mà ngươi phải gánh chắc ngươi cũng tự hiểu.
Ta cũng vừa mới ngẫm lại, cha mẹ ngươi ở ngoài cung tuổi cũng đã cao lắm rồi.
Nếu như bỗng dưng đau đầu rồi qua đời thì chắc cũng chẳng có ai nghi ngờ gì đâu nhỉ?”
Mộ Dung Bắc Uyên nói chuyện vô cùng từ tốn, nhẹ nhàng nhưng An công công lại sợ đến run người, suýt tí nữa là khóc rống lên.
"À, nghe nói ngươi còn có một cung nữ đối thực* ở trong cung, hơn nữa còn là người ở cung của Lạc Quý Phi, ngươi vì nàng ta mà không ít lần nịnh nọt Lạc Quý Phi nhỉ.
Ngươi nói xem nếu như để Lan Qúy Phi biết chuyện, nàng sẽ thưởng cho ngươi như thế nào đây? *Cung nữ đối thực: Bạn đời của thái giám Trên mặt Mộ Dung Bắc Uyên xuất hiện một nụ cười, thoạt nhìn tựa hồ như hoa hải đường vào.
mùa xuân.
Nhưng đáy mắt hắn lại lạnh lẽo như những bông tuyết nghìn độ, khiến đối phương sợ hãi đến run người.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...