Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Ông ta lập tức kéo giọng gọi to: “Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư, Nghiêm đại nhân đến thăm người này!”
Nghiêm Chính cũng bị ông ta làm giật mình, thầm nghĩ vị quản gia này bình thường trông có vẻ thận trọng chững chạc, hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên gào to thế.
Lúc này Triệu An Linh và Triệu Khương Lan đang chơi cờ trong đình, vừa nghe thấy tiếng gọi, Triệu An Linh chột dạ đứng dậy.
“Nhanh nào, tỷ mau trốn đi, đừng để Nghiêm Chính phát hiện ra.
Mắt của hắn cực kỳ sắc bén, lỡ như cảm giác được tỷ không thích hợp thì phải làm sao đây.”
Hiện giờ Triệu Khương Lan đang che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp.
Nàng nháy mắt: “Muội đừng cuống lên như vậy, bình tĩnh chút.
Đáng ra Nghiêm Chính sẽ không nghĩ ra ta là ai, nhưng nhìn dáng vẻ căng thẳng này của muội có khi trong lòng lại sinh ra nghi ngờ.
Triệu An Linh bĩu môi: “Được rồi, vậy tỷ đừng đi nữa, biểu tỷ!”
Nhưng Triệu Khương Lan vẫn đứng dậy, chậm rãi đi về phía khuê phòng.
Nghiêm Chính đến gần chỉ nhìn thấy bóng lưng của một vị nữ tử đẩy cửa vào phòng.
Trang phục của nữ tử kia không giống như nha hoàn tầm thường trong phủ, Nghiêm Chính không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Triệu An Linh thấy tầm mắt của hắn dừng trên người Triệu Khương Lan bèn cố hắng giọng thật to.
Nghiêm Chính tức thì quay đầu lại nhìn nàng, lộ ra ý cười đã lâu không gặp: “An Linh.”
“Nghiêm đại nhân, ánh mắt của huynh nhìn đi đâu đấy?”
Nghiêm Chính chỉ chỉ cánh cửa bị Triệu Khương Lan đóng lại: “Vị cô nương kia là ai? Hình như không phải là người hầu trong phủ, ta lại chưa bao giờ nhìn thấy trước đó.”
Triệu An Linh cao giọng: “Đó là biểu tỷ họ hàng xa của ta, đi ngang qua kinh thành nên ở lại Triệu phủ nhà chúng ta một thời gian.
Tỷ ấy thấy huynh đến đây, không muốn gặp nam tử bên ngoài nên mới về phòng tránh đi, huynh cứ nhìn chằm chằm người ta làm gì?”
Nghiêm Chính vội vàng nói: “An Linh, nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ hỏi mà thôi, đâu có ý nhìn chằm chằm người ngoài.”
Thấy hắn vội vàng giải thích, Triệu An Linh lại nảy ra suy nghĩ chọc ghẹo hắn.
“Ồ? Ta thấy không phải đâu, rõ ràng huynh cảm thấy hứng thú với biểu tỷ của ta.
Chẳng lẽ là thấy người ta eo thon như liễu, dáng vẻ thướt tha cho nên mê mẩn đến hoa cả mắt.”
“Đương nhiên không phải! Trong lòng Nghiêm mỗ có ai, không phải nàng rõ nhất sao?”
Triệu An Linh nghiêng đầu: “Ta có rõ lắm đâu, huynh không nói thì ta làm sao mà biết được.”
“An Linh, nàng đó.”
Nghiêm Chính bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ta Nghiêm Chính, chân ái của đời này chỉ có Nhị tiểu thư nhà họ Triệu – Triệu An Linh, cũng mong Nhị tiểu thư tuyệt đối đừng nghi ngờ sự thật lòng của Nghiêm mỗ.”
Triệu An Linh che miệng trộm vui vẻ, hai người lại dính lấy nhau một lúc, Nghiêm Chính nhớ tới công việc còn chưa xong mới cáo từ rời đi.
Ai ngờ vừa đi đến cửa chính, hắn tình cờ gặp phải Mộ Dung Bắc Hải và Hứa Mạn Nhi.
Triệu An Linh tiễn Nghiễm Chính ra cửa nhìn thấy hai vị khách đến cũng sửng sốt.
Nghĩ rất có thể là họ đến tìm Triệu Khương Lan, cho nên nàng ấy lo lắng liếc mắt nhìn sang Nghiêm Chính, mong hắn đừng suy nghĩ nhiều.
Dù sao thì Mộ Dung Bắc Hải gần như chưa bao giờ đến Triệu phủ.
Quả nhiên, sau khi Nghiêm Chính hành lễ chào hỏi Mộ Dung Bắc Hải và Hứa Mạn Nhi, có hơi kinh ngạc mở miệng hỏi: “Không biết Sơn Vương điện hạ và trắc phi đến Triệu phủ có việc gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...