Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Những thái y của của thái y viện, trong đó không thiếu người ngay từ ban đầu đã biết Thần vương phi.

Nếu như trong bọn họ có ai đó nghi ngờ về y thuật của Triệu Khương Lan thì không hay rồi.

Hơn nữa, thân là một thái y thì khó tránh khỏi việc thường xuyên vào cung, thậm chí là ở lại trong cung.

Lúc này, dưới mí mắt của Chiêu Vũ đế, lỡ như bị lộ ra thì Triệu Khương Lan sẽ trở thành con cá trên thớt, khó tránh khỏi một kiếp.

Đương nhiên là Triệu Khương Lan cũng biết rõ những điều này, nàng cân nhắc và mở miệng: “Hoàng thượng, thảo dân…”
“Phụ hoàng, tạm thời Triệu huynh hắn cũng không biết rõ về quyền hạn của thái y viện, sợ rằng không thể trả lời được trong phút chốc.

Nếu như phụ hoàng đã coi trọng hắn như thế, vậy chắc cũng không ngại đợi yến hội kết thúc rồi mới nói chuyện riêng, có được không?”

Mọi người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra, Chiêu Vũ đế là thật sự trọng dụng Triệu Minh.

Nếu như không để cho hắn ta chút mặt mũi thì sợ là không có lợi đối với Khương Lan.

Vì vậy Mộ Dung Bắc Uyên mới ra mặt giải vây, Chiêu Vũ đế cũng cảm thấy có đạo lý, cho nên để cho Triệu Khương Lan quay về chỗ ngồi trước.

Nhưng Triệu Khương Lan lại không biết được, tuy rằng hiện tại nàng tạm thời không có đáp ứng chuyện thái y viện, nhưng tin tức này không cánh mà bay, đã từ trong cung điện truyền ra ngoài
Trong ngự hoa viên, Huệ phi cùng với ma ma bên cạnh đang ngồi cho cá ăn.

Đã nghe thấy tiếng cười nói của mấy cung nữ truyền đến ở cách đó không xa.

“Các ngươi nghe nói gì chưa, hoàng thượng nhìn trúng vị Triệu công tử kia, lần đầu gặp mặt đã muốn để hắn vào thái y viện rồi.”
“Đây quả là một phần thưởng to lớn, Triệu công tử vốn xuất thân thường dân, nếu như có thể vào thái y viện thì thế nào cũng được là chức quan chính lục phẩm.


Nếu như hoàng thượng phá lệ ban ân để cho hắn trở thành viện phán, chẳng phải là trực tiếp từ quý tộc thăng lên thành chính tứ phẩm sao?”
“Theo ta thấy thì vị công tử kia có vẻ khí thế, anh tuấn không tầm thường, có y thuật giỏi, tiền đồ phía trước tất nhiên là vô hạn rồi.”
Ma ma nghe được những lời nghị luận này thì vội vàng nói với Huệ phi: “Nương nương, cũng không biết là cung nữ ở cung nào, không biết quy tắc như vậy, quấy rối sự thanh tịnh của người.

Lão nô đi giáo huấn bọn họ để bọn họ nhanh chóng rời đi.”
Nhưng Huệ phi lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, giơ cánh tay lên: “Này, đợi đã, để bọn họ qua đây, bổn cung có lời muốn hỏi bọn họ.”
Mấy tiểu cung nữ này đột nhiên bị ma ma cách đó không xa gọi đến, lúc này mới giật mình nhận ra Huệ phi nương nương đang ở đây.

Bọn họ cho rằng Huệ phi đang muốn trách cứ nên đều quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Ai ngờ rằng, Huệ phi hỏi ngược lại chuyện của Triệu Minh: “Vừa rồi các ngươi nói Triệu công tử kia là ai, tự mình nói cho bổn cung nghe.”
Có một tiểu cung nữ can đảm hơn một chút, vội vàng nói: “Bẩm nương nương, vị Triệu Minh công tử đó là bằng hữu thân thiết của Thần Vương điện hạ, trước đây khi điện hạ bình định, Triệu công tử chính là quân y đi theo.

Sau này gặp phải dịch bệnh bộc phát, hắn cũng lập được công lao không nhỏ, bọn nô tỳ nghe nói hắn khá được hoàng thượng tán thưởng, hoàng thượng còn nói để cho hắn vào thái y viện nữa.”
Huệ phi tỏ vẻ hứng thú: “Triệu Minh? Được rồi, bổn cung biết rồi, các ngươi lui xuống đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui