Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
La Tước trợn mắt nhìn Mặc Tuyền: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào! Ngươi sắp chết đến nơi rồi, chẳng lẽ còn muốn kéo theo một cái đệm lưng sao? Phu nhân ta và ngươi không thù không oán, hại chết nàng có lợi gì cho ngươi!”
Mặc Tuyền cười một tiếng nham hiểm: “La tướng quân nói không sai, ta không những không thù không oán với lệnh phu nhân mà cũng không có mối thù cũ nào với ngươi.
Nếu không chúng ta làm một cuộc trao đổi, chỉ cần bây giờ ngươi có thể để ta chạy thoát, ta sẽ giao thuốc giải cho ngươi.
Ta bảo đảm lệnh phu nhân uống thuốc giải xong sẽ bình yên vô sự, không có bất cứ lo lắng gì về tánh mạng.”
“Ngươi đừng hòng!”
“La tướng quân, tốt nhất là ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.
Thời gian còn lại cho ngươi suy tính cũng không nhiều, nếu như ngươi không đồng ý thì một người đẹp như hoa như ngọc thế kia có lẽ sẽ vì sự cố chấp của ngươi mà bỏ mạng.
Vậy sau này chẳng phải mỗi ngày ngươi đều sống trong tự trách và bi thương, không thể nào tha thứ cho mình sao?”
Ông ta vỗ bả vai La Tước một cái: “Ta chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng, bây giờ Liên Tư Thành đã chết, các ngươi cũng đã bắt được tàn dư của thủy quân đông nam.
Ta không hề để ý đến sự sống chết của bọn họ nhưng ta vốn cũng không phải là người của thủy quân đông nam, chẳng qua là giữa chừng bị mê hoặc mới giúp đỡ.
Để ta đi thì phu nhân ngươi có thể sống sót, ngươi chẳng mất gì cả!”
La Tước nghiến chặt hàm răng.
Mộ Dung Bắc Uyên không có đây, hắn lại chỉ có thời gian một nén nhang, không kịp xin lệnh từ Mộ Dung Bắc Uyên.
Hiện giờ Liên Tư Thành đã chết, như những gì Mặc Tuyền nói, sự tồn tại của ông ta chẳng có nghĩa lý gì.
Nhưng trước đây Mộ Dung Bắc Uyên đã từng căn dặn, Mặc Tuyền là hạng người rất nguy hiểm, nếu thả ông ta đi thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, cũng có nghĩa làlại hậu họa về sau.
Thế nhưng tính mạng của Hồng Vân lại nằm trong tay Mặc Tuyền.
Làm thế nào đây, rốt cuộc nên làm thế nào!
Hồng Vân đã sắp không chịu nổi nữa, rã rời tựa vào người hắn.
La Tước đau xót nhìn ngắm nàng, cuối cùng đưa ra quyết định: “Được, ta đồng ý bây giờ sẽ thả ngươi ra!
Thuốc giải đâu?”
“Thuốc giải, đương nhiên khi có thể thoát thân ta mới đưa cho ngươi được, không nhỡ đâu La tướng quân nói không giữ lời, ta sợ rằng mình lại sống uổng cái mạng này.”
“Ta làm sao có thể tin ngươi cho được, thả ngươi đi mà vẫn không có thuốc giải thì sao!”
Mặc Tuyền móc từ trong tay áo ra một viên thuốc, giơ lên: “Thuốc giải chia làm hai viên, đây là viên thứ nhất, ăn xong có thể giảm bớt độc tố, cần phải dùng viên thứ hai mới có thể hoàn toàn giải hết độc.”
La Tước không dám do dự, ngay lập tức đưa cho Hồng Vân dùng.
Nàng quả thực cảm thấy đỡ hơn, đôi mắt cũng dần có thần trở lại.
Mặc Tuyền nhếch môi: “Ngay bây giờ, chuẩn bị ngựa đưa ta ra khỏi thành!”
La Tước chỉ đành sai người chuẩn bị một con ngựa trước cửa thành.
Mặc Tuyền leo lên ngựa trước, nói với La Tước: “Sau khi ra khỏi thành, ta mới có thể đưa cho ngươi viên thuốc còn lại.
Nhưng chỉ có một mình La tướng quân được đi theo ta, những người còn lại không được.”
Ông ta vô cùng cảnh giác, La Tước và ông ta người đi trước kẻ theo sau ra khỏi thành.
Đến khi đi tới nơi cách cửa thành cả đoạn đường, La Tước mất kiên nhẫn nói: “Giờ được rồi chứ!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...