Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Hắn ừ lên một tiếng không cam lòng: “Ngày mai đi được không, bây giờ trời cũng đã tối rồi.”
Triệu Khương Lan nhéo cái mặt của hắn: “Được, sáng mai sau khi trời hừng đông chàng phải đi.”
Đồng ý yêu cầu của Mộ Dung Bắc Uyên, hắn tự mình tìm bếp để nấu canh sơn trà cho Triệu Khương Lan.
Có lẽ đã cho hơi nhiều mật ong, mùi vị có chút ngọt lịm.
Nhưng Triệu Khương Lan nể mặt hắn uống hết bát canh.
Không biết có phải hiệu quả tâm lý không, Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy Triệu Khương Lan đêm nay đỡ ho hơn rồi.
Hắn dần dần an tâm hơn, còn muốn nhõng nhẽo để kéo dài thời gian ở lại đây lâu một chút.
Ai ngờ sau khi trời hửng sáng, Giang Dương đã đến gõ cửa nói: “Điện hạ, Hạ Chiêu Vương lại phái người đưa dược liệu đến, các vị thuốc đã được chuyển đến cửa khẩu của thôn rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên rõ ràng không có hứng thú nhếch môi: “Vị Hạ Chiêu Vương này vẫn rất hiểu chuyện.
Nếu ông ta đã đem mấy thứ đó đến đây, các ngươi cứ nhận lấy là được rồi, dù sao sau này, ông ta nhất định sẽ đòi lại nhiều thứ hơn nữa từ tay của phụ hoàng.”
Giang Dương lại nói thêm: “Thuộc hạ nghe nói, lần này vị Quận chúa Minh Châu kia vẫn đi theo tới.
Nhưng nàng ta không đến làng Phong Lam, mà là đến thành chính của thành Vô Tuyết.”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy không kìm được nhíu chặt chân mày sâu khóa: “Nàng ta lại tới làm gì? Lần trước bổn vương rõ ràng đã cảnh cáo nàng ta, bảo nàng ta có chừng mực, cứ tưởng rằng nàng ta trở lại đất phong là có thể yên tĩnh.”
“Dù sao ở đây dịch bệnh bùng phát, vị Quận chúa kia là một đại phu cho nên muốn tới giúp đỡ.”
Mộ Dung Bắc Uyên soi mói: “Nếu nàng ta thật sự muốn giúp một tay, vì sao không đến làng Phong Lam mà lại đến thành chính?”
“Điều này thuộc hạ cũng không biết.”
Đợi khi Giang Dương lấy được dược liệu, Mộ Dung Bắc Uyên lập tức đến bàn bạc với Triệu Khương Lan.
“Nàng xem, cái Quận chúa Minh Châu kia lại tới, bây giờ còn đang ở trong thành chính.
Nếu như nàng khăng khăng bắt ta trở về thì không tránh khỏi lại gặp phải nàng ta.
Trái lại nếu nàng cho ta ở lại đây thì không những không gặp phải nàng ta mà có thể ở bên nàng bất cứ lúc nào.”
Triệu Khương Lan cũng hơi nhức đầu, nhưng vẫn suy xét cho sự an toàn của hắn.
“Không được, ta luôn luôn yên tâm về chàng, dù ta không ở bên cạnh chàng, chàng cũng sẽ không làm càn, vì vậy chàng vẫn nên quay về đi.”
“Nàng yên tâm về ta thì có tác dụng gì, giữ không cho phép thì nàng ta cũng sẽ âm thầm táy máy tay chân.
Chẳng lẽ nàng đã quên chuyện nàng ta sai tỳ nữ bỏ thuốc cho nàng lúc trước, lỡ như nàng ta giở lại trò cũ lại làm gì đó đối với ta, nàng lại thân ở bên ngoài không thể chạy tới kịp thời, chẳng phải ta khó mà giữ được trong sạch à.”
Mộ Dung Bắc Uyên nói câu này đến là tủi thân, người không biết còn tưởng rằng hắn là con gái mới lớn nhõng nhẽo của nhà nào.
Triệu Khương Lan bị hắn làm cho dở khóc dở cười, lại không chịu được hắn tiếp tục năn nỉ ỉ ôi.
Cuối cùng nàng mới bất đắc dĩ không kiên trì nữa: “Được rồi, vậy chàng hứa với ta là hàng ngày đừng tùy ý ra khỏi phòng, ngoan ngoãn ở trong phòng.
Ta đã nghĩ ra đơn thuốc mới, có lẽ sẽ có hiệu quả với bệnh dịch hạch.
Chỉ cần khống chế được số lượng người nhiễm bệnh mới tăng thêm sau đó điều trị cho những người bệnh đã nhiễm từ trước, chúng ta không phải không thể chiến thắng.”
Nhờ có cái gật đầu đồng ý của Triệu Khương Lan, cuối cùng Mộ Dung Bắc Uyên có thể tiếp tục ở lại.
Trong thành chính, Quận chúa Minh Châu nghe tin xong giận đến phát run..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...