Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Mấy tháng trước sống trên một hòn đảo biệt lập, không biết được tin tức bên ngoài, cũng không thể đi lại được.

Bây giờ may mắn có thể đến thành Vô Tuyết, không ngờ nàng đã tới làng Phong Lam nên không thể gặp mặt.

Sợ rằng nàng bộn bề nhiều việc, gánh vác việc lớn nên không dám quấy rầy.

Ngày qua ngày nhớ mong vô cùng.

Hy vọng nàng giữ gìn sức khỏe, ngày sau gặp lại.”
Là hắn, là chữ viết của hắn!
Triệu Khương Lan đọc đi đọc lại vài lần mới từ từ che miệng, những giọt nước mắt đã không kiềm chế được mà rơi xuống.

Ông lão nhìn dáng vẻ của nàng, thở dài một tiếng.

“Công tử, sao ngươi lại khóc rồi.

Đừng, đừng dọa ta chứ.”
Qua một hồi lâu, nàng mới lắc đầu: “Xin lỗi, để ông lo lắng rồi.


Ta rất vui mừng, có lẽ ông không biết, trước đây ta đã tưởng rằng hắn đã… không ngờ ông trời thương xót, không để ta phải chịu được nỗi mất mát đó, tâm trạng của ta bây giờ không lời nào có thể diễn tả được.”
“Thật kì lạ.

Khi Thần vương điện hạ còn ở trên đảo, luôn ngồi trên phiến đá ngẩn người nhìn ra phía xa.

Ngài ấy nói người mình yêu vẫn đang chờ ngài ấy trở về, không biết người đó có phải thê tử của ngài hay không?”
Triệu Khương Lan cẩn thận cất phong thư, nghe vậy liền ngượng ngùng cười một tiếng.

“Vậy phải hỏi bản thân Thần vương, ta cũng không biết.”
Sợ ông lão truy hỏi đến cùng, Triệu Khương Lan vội vàng nói: “Ta dẫn ông đến nơi để vật phẩm, nhưng mà nơi này rất nguy hiểm, ông phải bảo vệ mình cẩn thận.

Bất kể là khăn che mặt hay găng tay đều phải đeo vào, mỗi ngày phải uống một bát thuốc để bảo vệ cơ thể.”
“Công tử không cần lo lắng cho cơ thể của ta, nếu đến đây thì ta đã phải chuẩn bị tốt rồi, sao lại sợ chịu khổ được.”
Triệu Khương Lan mím môi: “Được.”
Bởi vì ông lão đã ngoài sáu mươi tuổi nên mọi người ở đây đều thân thiết gọi một tiếng “Ông”.

Nhưng không khí ấm áp không thể nào xua đi những mất mát khi con người đối diện với tử thần.


Ngày nào cũng có người ra đi, và ngày nào cũng có thêm một người bệnh mới.

Một vài đại phu vì tất bật chăm lo cho người bệnh cả ngày lẫn đêm cũng ngã xuống.

Cho dù mọi người nỗ lực để bảo vệ bản thân thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải cam chịu trước số phận, cam chịu trước dịch bệnh đang mỗi ngày một trầm trọng.

“Triệu công tử, ta sẽ chết đúng không?”
Trên giường, một y nữ bị lây bệnh nhìn về phía Triệu Khương Lan, mắt đẫm nước.

Triệu Khương Lan cắn chặt môi, đưa thuốc cho nàng: “Nào, uống thuốc đi.

Ngươi sẽ không chết, ta có thể bói toán, vừa mới xem mệnh của ngươi, người còn sống đến trăm tuổi đó.”
Y nữ cố nặn ra một nụ cười tươi: “Ta còn chưa thành thân.

Trước đây nương thúc giục ta lập gia đình nhưng ta nghĩ rằng sau khi thành thân rất khó hành nghề y nên đã từ chối.

Bây giờ sắp tới quỷ môn quan rồi, lại cảm thấy cuộc đời này không cảm nhận được cảm giác lập gia đình đúng là tiếc nuối vô cùng.”
“Đừng nói bừa, ngày sau còn rất dài.

Ngươi nhất định sẽ tìm được một gia đình tốt, gặp được một người biết đồng cảm, sẽ không ngăn cản ngươi hành nghề y cứu người khác, sau đó trở thành một nữ đại phu tài giỏi!”
Y nữ âm thầm khóc nức nở: “Triệu công tử, ta rất sợ, ta không muốn chết sớm.

Trong khoảng thời gian này, ngươi có thể để ý đến ta nhiều hơn không?”
Triệu Khương Lan không đành lòng nói: “Được, ta nhất định sẽ thường xuyên để ý đến ngươi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui